[ĐAM MỸ] PHẾ VẬT – CHƯƠNG 28
CHƯƠNG 28. TỚI NHÀ TÔI
Có thể nói tháng mười hai là một sự dày vò đối với Thư Nguyện.
Đường lớn ngõ nhỏ khắp nơi đều tràn ngập không khí giáng sinh. Cậu chỉ mong đêm tối đến muộn một chút, chuyến xe về nhà nhanh hơn một chút, sau đó trốn trong phòng ngủ, khóa chặt cửa, bịt kín lỗ tai, ngăn lại thứ thanh âm như ác quỷ.
Mỗi ngày đều như thế.
“Thứ sáu tuần này tao không đi được.” Cố Vãng đứng ngoài hành lang, hai tay chống lên bệ cửa sổ gần chỗ ngồi của Lê Hủ, “Tao phải thi.”
Thứ sáu là giáng sinh, Trầm Luân cứ tới ngày này sẽ tổ chức party cực náo nhiệt. Huỵch toẹt ra chính là một bữa “so rượu”, người nào vung tiền nhiều sẽ được chỉ định chương trình tại dạ hội, quán bar không những kiếm lời to mà người biểu diễn như bọn hắn có thể tăng lương gấp đôi gấp ba.
“Ngày lễ lớn như vậy mà giáo viên của bọn mày còn bắt thì? Ép chết học sinh a.” Lê Hủ nói, “Mày xin nghỉ, Khải Vân cũng xin nghỉ, chúng ta xin nghỉ tập thể luôn đi.”
“Nhuận tinh chắc cao hứng tới phát điên.” Cố Vãng chà chà hai tiếng, “Lúc này chắc đang chờ được luật sư Thẩm tới thịt nó.”
“Tống ca cũng không đến.” Lê Hủ ngắm bút máy trong tay, “Tao luôn cảm thấy anh ấy đang hẹn hò, thế nhưng tao không có chứng cứ.”
“Vậy thì chỉ còn một mình mày làm rùa vàng a.” Cố Vãng cười trêu.
“Cút đi.” Lê Hủ mới không thừa nhận, “Đừng rủa tao.”
Cố Vãng đi rồi, Lê Hủ đi tới bên người Thư Nguyện, bắt đầu thương lượng: “Thứ sáu tan học có thể đừng về nhà vội hay không?”
“Không thể.” Thư Nguyện ngay cả đầu cũng không thèm ngẩng đáp.
Đáp lại chính là có cơ hội, Lê Hủ không ngừng cố gắng: “Tôi dẫn cậu đi chơi, đêm giáng sinh bên ngoài có nhiều thứ hay ho lắm.”
“Không đi.” Thư Nguyện không cho hắn cơ hội mà thẳng thừng từ chối.
“… Được rồi.” Lê Hủ ngậm miệng.
Mỗi lần Thư Nguyện đối với hắn lạnh nhạt hắn đều có suy nghĩ muốn bóc mở phong bì kia, rồi chính mình lại tự đè ép nó xuống.
Cho dù thứ kia có thể giúp hắn hoàn toàn hiểu rõ quá khứ của Thư Nguyện, nhưng cậu đã cảnh cáo, mặc cho chuyện hắn lén xem Thư Nguyện có thể không biết thì hắn vẫn không muốn làm chuyện khiến Thư Nguyện khó chịu.
Thứ sáu, đâu đâu cũng thấy nữ sinh tặng quà cho nhau. Socola, kẹo đường hình con vật, toàn bộ phòng học đều phảng phất hương vị ngọt ngào.
Cán sự lớp đi tới đi lui giữa mấy dãy bàn, phát cho mỗi người hai cái kẹo đường hình con nai. Tới chỗ Thư Nguyện, lúc cậu chưa kịp nói cảm ơn đã thấy đối phương vội vàng chạy qua chỗ khác.
Trên bàn Lê Hủ cũng có kẹo đường, nhưng người lại không thấy đâu, quả bóng rổ dưới bàn cũng không thấy, đoán chừng là thừa dịp đang tiết tự học mà chạy xuống lầu chơi bóng rổ.
Thư Nguyện sờ sờ túi, một tay kéo lấy áo khoác đang vắt trên ghế của Lê Hủ.
Gió mùa đông thổi tới trên mặt đau rát, Lê Hủ đánh bóng xong dùng nước lạnh rửa mặt, trên đường trở về phòng học thiếu chút nữa bị thổi thành mặt than.
Trong lớp không một bóng người. Trước khi đi dường như mọi người đã quên đóng cửa sổ, gió từ bên ngoài lùa tới khiến nhiệt độ trong phòng cùng ngoài trời chả khác biệt là mấy.
Lê Hủ buông trái bóng, cầm áo khoác bọc lấy chính mình, kéo khóa tới mức cao nhất, hai tay cầm lấy vành mũ muốn trùm lên___
“Đệt…” Kẹo đường từ trong mũ ào ào rơi xuống, lạch cạch lạch cạch va xuống đất, có mấy viên còn chui vào trong cổ áo hắn.
Lê Hủ tốn nửa ngày mới nhặt hết kẹo nhét vào balo, thầm nghĩ là tên nào cho hắn kinh hỉ lớn như thế này. Thọc tay vào túi, trái phải đều bắt được cả nắm kẹo lớn.
Buổi tối về đến nhà Lê Văn Trưng vẫn chưa tan làm. Diêu Dĩ Lôi ngồi trên sofa đang nhờ dì Ngô dạy đan khăn quàng cổ. Lê Hủ mắt nhìn mũi, đi tới cầu thang mới dừng bước, nghển cổ hướng phòng bếp gọi: “Thím Điền ơi, chút nữa phiền thím mang cơm lên phòng con nhé.”
“Không cùng ăn sao?” Diêu Dĩ Lôi ngẩng đầu, “Dì có làm bánh mật ong, chút nữa xuống nếm thử một chút nhé.”
Lê Hủ vẻ mặt âm trầm liếc bà một cái, xoay người lên lầu. Tâm tình vui vẻ của hắn một chút cũng không bị Diêu Dĩ Lôi làm hỏng, ngược lại cảm nhận được cái balo nhét đầy kẹo đường kia còn nhịn không được mà cong khóe miệng.
Hắn ôm hai tên nhóc từ ban công vào phòng, mở máy sưởi, hai vật nhỏ vô tư lăn lộn trên thảm, Tiểu Tiểu Tô còn nhảy lên mặt bàn, dùng chân trước đụng đụng đống kẹo đường.
Tiểu Tiểu Tô lớn rất nhanh, lại càng hoạt bát. Lê Hủ cảm thấy nó rất giống Thư Nguyện, lúc mới gặp luôn có vẻ sợ hãi khiếp nhược, lâu dần mới có thể nhìn thấy ẩn dưới vẻ lạnh nhạt ấy là sự nghịch ngợm.
Lê Hủ bấm số Thư Nguyện, ngồi cạnh bàn học đem Tiểu Tiểu Tô ôm lên đùi.
Đối phương rất nhanh liền bắt máy, nhưng cũng không lên tiếng. Lê hủ biết, cậu đang chờ hắn mở miệng: “Kẹo đường là của cậu?”
“Ừm.” Thư Nguyện đáp.
Lê Hủ xé một viên nhét vào miệng, giấy gói kẹo lấp la lấp lánh bị Tiểu Tiểu Tô chụp lấy nghịch: “Chỉ cho một mình tôi?”
“Ừm.” Thư Nguyện ngữ khí bình thản.
Tiểu Thiểu Tô cướp được đồ chơi liền từ trên đùi hắn nhảy xuống. Lê Hủ rảnh chân đứng thẳng, đi tới giá sách bên cạnh cầm một hộp quà được bọc tới tinh xảo ngắm nghía: “Buổi tối mấy giờ cậu đi ngủ?”
“Hả…” Thư Nguyện sửng sốt, “Bình thường, hay là đêm nay?”
“Đêm nay.” Lê Hủ đáp.
“Mười một giờ, hoặc muộn hơn một chút.” Thư Nguyện giương mắt nhìn Ti Liễu ở phía đối diện đang chăm chú nghe ngóng, “Sao vậy?”
“Tám rưỡi xuống dưới lầu.” Lê Hủ không cho phép cậu từ chối, “Tôi chờ cậu.”
Điện thoại bị ngắt, Ti Liễu không kìm được mà dò hỏi: “Điện thoại của ai vậy?”
“Bạn học ạ.” Thư Nguyện trả lời.
“Há, là người con hay đi cùng hả?” Ti Liễu ở dưới gầm bàn đá chân Thư Thiệu Không, “Mai là cuối tuần, hay là con hẹn bạn tới chơi đi?”
Thư Thiệu Không hiểu ý, tiếp lời: “Sau Tết Nguyên Đán không phải sẽ thi cuối kì sao? Ôn tập với nhau nói không chừng kết quả lại càng tốt.”
Này phu xướng phụ tùy, Thư Nguyện đương nhiên hiểu rõ, nếu từ chối sẽ khiến cha mẹ càng nghi ngờ, vì vậy gật đầu: “Để con hỏi xem cậu ấy có rảnh rỗi hay không đã.”
Thư Nguyện tắm rửa xong mới ra khỏi cửa. Trời rất lạnh, tắm xong cơ thể ấm hơn nhiều, trùm lên mấy tầng áo đi ra ngoài mới có dũng khí ra ngoài.
Bên ngoài cửa tiểu khu, nửa người Lê Hủ khuất trong bóng tối, dưới ánh đèn mờ nhạt phác lên đường nét cơ thể mơ hồ.
Tám rưỡi tối, trên đường vẫn rất náo nhiệt. Thư Nguyện gọi tên đối phương, cho dù không gian xung quanh ồn ào, chỉ một tiếng gọi nhưng Lê Hủ vẫn có thể nhận ra, rời mắt khỏi màn hình điện thoại mà ngẩng lên.
Thư Nguyện sợ lạnh, hai tay đút sâu trong túi. Lê Hủ cởi bao tay da của hắn, kéo tay Thư Nguyện qua đeo cho cậu: “Nói chuyện một chút thôi, cũng không nỡ để cậu chịu gió lạnh lâu đâu.”
Bao tay còn lưu lại hơi ấm của Lê Hủ, Thư Nguyện chăm chăm nhìn tay chính mình, không hiểu tại sao chính mình lớn tuổi hơn lại để đối phương phải chăm sóc.
Dù chỉ kém có một tuổi.
“Nói đi.” Thư Nguyện nói.
Cậu không thể đi lâu, nhiều lắm thì hai mươi phút phải về nhà ___ Trước khi ra khỏi cửa Ti Liễu còn hỏi han cậu rất lâu, cậu mượn cớ nói đi siêu thị gần đó mua đồ dùng học tập mới được cho đi.
Có thể sau sự việc kia, cái nhìn của Ti Liễu đối với cậu đã không thể thay đổi. Với bà, con trai gầy yếu lại tự ti, giống như chim non chưa đủ cứng cáp, hoàn toàn không có năng lực tự bảo vệ mình.
Nghĩ như vậy cũng khó trách Lê Hủ so với cậu thành thục hơn nhiều. Chim non sao có thể so với đại bàng chứ?
Lê Hủ sờ sờ túi, bóc một viên kẹo, đút cho Thư Nguyện, ngón tay tại bờ môi mềm mại khẽ lau một cái: “Nếm thử xem.”
Hương vị chua chua ngọt ngọt lan trên đầu lưỡi, Thư Nguyện chép miệng một cái: “Tôi đã ăn rồi, ngon mới đưa cho cậu.”
“Sao lại chỉ cho mình tôi?” Lê Hủ cười hỏi, “Không phải cậu cũng thân với Toàn Hạo Lãng sao? Sao không cho cậu ta?”
Thư Nguyện ăn kẹo đường, biểu tình trên mặt lại lạnh lùng: “Đừng hỏi mấy thứ vô nghĩa này.”
“Còn không cho hỏi.” Lê Hủ biết điều thu liễm lại, từ trong balo lấy ra hộp quà, “Về nhà mới được mở, tôi đi đây.”
Hộp quà chỉ to bằng lòng bàn tay nhưng lại không hề nhẹ. Thư Nguyện chưa kịp nghĩ ra bên trong là gì, lại vội vàng đè lại cái tay đang muốn gạt kính mũ bảo hiểm của Lê Hủ: “Chờ đã.”
“Sao vậy?” Lê Hủ hỏi.
Thư Nguyện đưa tay: “Bao tay của cậu.”
“Cậu giữ đi, tôi không lạnh.” Lê Hủ cọ cọ mu bàn tay lên mặt Thư Nguyện, “Xem đi, đúng không?”
Tay hắn đúng là rất ấm.
Thư Nguyện ngầm cho phép động tác của hắn: “Còn có một việc.”
“Cậu nói đi.” Lê Hủ trong lòng dù cuống lên rồi nhưng vẫn bình thản nhìn cậu.
“Ngày mai.” Thư Nguyện mỗi lần mở miệng lại thổi ra một hơi khói trắng, “Có rảnh không?”
“Có a.” Lê Hủ không chút nghĩ ngợi đáp lại.
Thư Nguyện vùi đầu trong khăn quàng cổ: “Ba giờ chiều mai, mang sách bài tập của cậu tới.”
Chỉ vì câu nói này của Thư Nguyện, sáng sớm hôm sau Lê Hủ đã chạy tới trường học một chuyến, nhìn ghi chú về bài tập được viết trên bảng mà lấy sách, nhét đầy một balo.
Buổi chiều trước khi đi Lê Hủ nhắn tin cho Thư Nguyện: “Có muốn tôi mang Tiểu Tiểu Tô theo không? Không chừng vài ngày nữa nó cũng không nhận ra chủ nhân là cậu.”
“Không cần, lần tới tôi sẽ thăm nó.” Nhắn tin xong, Thư Nguyện cầm lên lễ vật mà Lê Hủ tặng cho cậu tối qua.
Là một hộp nhạc rất đặc biệt. Bệ gỗ màu nâu, phía trên là một cái đàn ghi-ta tí hon, sau khi lên dây cót sẽ phát ra tiếng nhạc tao nhã, giống như có người đang gảy đàn.
Thư Nguyện đặt nó trên tủ đầu giường. Rõ ràng có thể trở thành thế phẩm cho hộp nhạc trước kia của cậu, nhưng bản thân vẫn cảm thấy được ý nghĩa của chúng hoàn toàn khác nhau. Giống như trước kia khi nghe tới Thiên Không Thành cậu có thể tự tại mà nhảy múa, hiện tại lại chỉ nguyện ý nghe Lê Hủ vì cậu mà hát ru.
Gạt đi hồi tưởng, Thư Nguyện đem hộp nhạc đặt về vị trí cũ, thay quần áo xong liền muốn ra ngoài.
Ti Liễu ngồi trên sofa xem ti vi quay đầu lại nhìn: “Mấy giờ thì bạn con đến vậy?”
“Đến rồi ạ.” Thư Nguyện cúi người buộc giày, “Con ra ngoài đón cậu ấy.”
“Nhớ mời bạn lên nhà chơi.” Ti Liễu dừng một chút, cười nói, “Mẹ cố ý để dành nước đường cho bạn con rồi đó.”
Thư Nguyện biết đây không phải trọng điểm.
Nếu Ti Liễu phát hiện bất cứ điểm khả nghi nào trên người Lê Hủ, đừng nói uống nước đường, ngay cả cửa cũng không để Lê Hủ bước vào một bước.
Gió bắc thổi tới người ta không mở nổi mắt. Lá khô bị thổi bay trên mặt đất, xào xạc xào xạc vang. Ai nấy đều là trốn được trong nhà liền trốn, trên đường vắng vẻ, Thư Nguyện đứng dưới tán cây bên ngoài tiểu khu, ngước cổ hướng đầu phố ngóng đợi.
Xe phân khối lớn màu đen khí thế hung hãn đi vào tầm nhìn của Thư Nguyện, chưa tới một giây liền dừng trước mặt cậu. Đối phương tháo mũ bảo hiểm, lộ ra khuôn mặt tươi cười dễ nhìn: “Chờ lâu chưa?”
“Không lâu lắm.” Thư Nguyện chỉ chỉ bãi đậu xe trống bên cạnh, “Để xe ở kia đi.”
Lê Hủ sững sờ: “Không phải muốn đi ra ngoài sao? Thư viện, hoặc tiệm trà sữa…”
“Tới nhà tôi.” Thư Nguyện cúi đầu lấy ra thẻ ra vào, không thấy được Lê Hủ sau khi nghe được câu trả lời của cậu nụ cười trên mặt sâu hơn mấy phần.
Hết chương 28.
Editor: Tùy Tiện
P/S: Chợt nhận ra chương gần nhất đã cách đây gần 1 tháng T^T. Hy vọng mn đủ kiên nhẫn chờ t hoàn bộ này TT~TT
-0 Comment-