[ĐAM MỸ] PHẾ VẬT – CHƯƠNG 27
CHƯƠNG 27. LÒ SƯỞI NHIỆT ĐỘ ỔN ĐỊNH
Từ nhà Lư Chính Cường bước ra, Lê Hủ hít sâu một hơi, ngón tay khẽ xoa mi tâm.
Trong đầu hắn rất loạn, nhưng bản thân cũng lười để ý, tựa như muốn dùng cách ấy nhấn chìm tất cả xuống đáy hồ sâu.
Hắn lấy di động tới xem giờ, vừa vặn nhìn thấy thông báo cuộc gọi nhỡ từ Thư Nguyện.
“Sách.” Hắn đem di động nhét lại túi, cưỡi xe hướng ngoại thành vội vàng phóng đi.
Văn phòng Bí thư thị ủy đón khách quý, Lê Văn Trưng cũng không đoái hoài tới nguyên do con trai sao không bé ngoan ngốc trong trường học mà tới đây, chỉ bỏ văn kiện xem dở qua một bên, ngồi xuống châm trà, rót một chén đẩy tới trước mặt Lê Hủ: “Ở đây không có đồ ngon, uống trà tạm đi.”
“Tùy tiện đi, con chỉ tới ngồi một lúc, buổi chiều còn phải về trường học.” Lê Hủ ngay cả balo cũng không tháo xuống, bộ dáng quả thực bất cứ lúc nào cũng có thể rời đi.
Lê Văn Trưng cười cười, nhấp trà đợi Lê Hủ.
Lê Hủ trong lòng nhanh chóng sắp xếp câu chữ: “Tháng trước cha đi Bách Giang, khảo sát cái gì?”
Động tác châm trà của Lê Văn Trưng hơi ngừng lại: “Chuyện này một ngày không thể nói hết, tác phong công tác, xây dựng quy hoạch, đầu tư gọi vốn,… Sao tự nhiên lại quan tâm tới những chuyện này?”
“Có tới khảo sát trường học hay không?” Lê Hủ hỏi một đằng trả lời một nẻo, “Tỷ như… tới thăm mấy trường học có tiếng?”
“Tất nhiên, công lập hay dân lập đều khảo sát.” Lê Văn Trưng nói, “Con ngược lại nói rõ xem muốn biết cái gì? Cũng không thể mất công tới lại luyên thuyên hỏi ta mấy thứ này?”
Không hổ là cha con, nói chuyện đều thích đi thẳng vào vấn đề. Lê Hủ cũng không vòng vo: “Năm ngoái cao trung Bách Giang xảy ra bạo lực học đường, cha biết không?”
Ban lãnh đạo tất nhiên chuyện xấu sẽ không báo cáo, Lê Văn Trưng tự nhiên không biết còn có chuyện này: “Nếu có, trường học sẽ đều tìm cách ém xuống, chuyện của con không phải ví dụ sao?”
“Tính chất không có giống nhau.” Lê Hủ rất buồn bực, “Chuyện của cao trung Bách Giang lúc đó còn bị truyền thông đưa tin.”
“Con lấy ra cho ta xem một chút.” Lê Văn Trưng nói.
Nếu có thể lấy tin tức từ trên mạng Lê Hủ tự nhiên đã không mò tới, hắn khổ não chính là vì cái này: “Tìm không được.”
“Vậy hẳn là tin tức đã bị phong bế.” Lê Văn Trưng xoa lông mày, “Tại sao đột nhiên lại muốn biết chuyện này?”
Lê Hủ đem đầu đuôi kể lại một lần, không nói rõ tên Thư Nguyện cùng phương thức cậu bị bạo hành, chỉ nói là bạn của mình.
Lê Văn Trưng nghe xong trầm tư hồi lâu, sau đó hỏi: “Gia đình bạn con có kiện ra tòa không? Nếu như không, vậy lúc đó bọn họ dùng phương thức nào để giải quyết?”
Va chạm xã hội nhiều năm đã ngấm vào máu, nặn ra một mặt tính cách trầm ổn, Lê Văn Trưng muốn là phân tích vấn đề thì chu toàn nhiều lắm. Lê Hủ không nghĩ sâu đến vậy, hắn một lòng chỉ muốn điều tra rõ ràng chuyện bản thân đào được từ miệng Lư Chính Cường kia là thật hay giả, cùng sự thương tiếc đối với Thư Nguyện: “Cha cũng biết lão Trịnh Từ Hoài kia có bao nhiêu lợi hại, kiện thế nào? Bọn họ chỉ là một gia đình bình thường, có thể kiện sao?”
“Đó chính là không kiện.” Lê Văn Trưng thả chậm ngữ khí, nỗ lực giảm bớt cảm xúc táo báo của Lê Hủ, “Lê Hủ, con có nói chuyện với bạn ấy về phương thức giải quyết lúc đó hay không?”
“Ngậm bồ hòn làm ngọt, còn có thể thế nào ạ?”
“Tất cả chỉ là suy đoán của con, sự thực đến tột cùng ra sao con căn bản sẽ không hỏi bạn ấy.”
“Sao cha biết con sẽ không hỏi?”
“Con không dám.” Lê Văn Trưng hiểu rõ, “Trừ phi con không sợ làm cậu ấy khổ sở.”
“Được rồi.” Lê Hỉ dùng sức đánh lên tay vịn sofa, “Cha nói đúng, con không dám.”
Lê Văn Trưng liếc nhìn đồng hồ: “Không phải nói chỉ ngồi một lúc sao?”
Kim phút đã chạy được một vòng, trước đây Lê Hủ chưa từng thử cùng cha hắn ngồi một chỗ nói chuyện lâu như vậy. Hắn phất tay một cái, nói: “Cha bận rộn tiếp đi, con ngồi thêm một lát.”
“Con trai ta lúc thường cũng không phải người do dự thiếu quyết đoán như thế này.” Lê Văn Trưng nói, “Có chuyện nói thẳng.”
Lê Hủ cũng biết Lê Văn Trưng sự vụ bận rộn, có thời gian cùng đứa con trai vô dụng là hắn nói chuyện phiếm, thuần túy là xuất phát từ sự hổ thẹn với Bạch Sương.
“Nhờ cha đi điều tra ngân hàng tư nhân của người ta e là làm khó cha.” Lê Hủ nói, “Cha giúp con tra thông tin truyền thông về sự kiện kia đi, càng chi tiết càng tốt.”
Buổi chiều Lê Hủ không về trường học, nói cho cùng vẫn là không dám đối mặt với Thư Nguyện. Hắn chỉ có thể tìm một nơi tạm thời bình phục tâm tình nóng nảy của mình, bằng không một khi đối mặt với Thư Nguyện, hắn lo lắng chính mình cho dù phải đào ba thước đất cũng phải đem con trai Trịnh Từ Hoài bắt tới, làm cho gã cũng phải ném trải tất cả bức bách tàn nhẫn mà Thư Nguyện từng chịu đựng.
Ngồi ngốc trong quán net tới chiều, năm rưỡi chiều Lê Hủ nhận được tin nhắn từ Thư Nguyện, tựa hồ vừa tan học là cậu đã vội vàng nhắn tới.
___ Lê Hủ, gọi điện thoại cho tôi.
Không nhìn thấy nhưng Lê Hủ có thể tưởng tượng được bộ dáng lo lắng hết cầm di động lên lại đặt xuống của Thư Nguyện. Hắn không muốn cậu khó chịu, nhưng hắn biết rõ lúc này nếu nghe được tiếng đối phương bản thân sẽ không cách nào làm bộ như không có chuyện gì.
Điện thoại không chút động tĩnh, Thư Nguyện nhét lại vào túi, đạp lên bóng cây ra khỏi trường.
Thời điểm ăn cơm tối Thư Nguyện vẫn luôn mất tập trung, Ti Liễu nghi ngờ hỏi: “Có phải ở trường gặp phải chuyện gì không?”
Rất nhiều lúc Thư Nguyện đều oán giận chuyện kia khiến Ti Liễu đối với cậu quan tâm thái quá, nhưng nghĩ tới bộ dạng ti phục của bà khi cậu xảy ra chuyện, cậu lại thấy bản thân thật xấu xa.
Ích kỉ, không biết cảm ơn.
“Không ạ.” Chỉ nói một tiếng không chỉ làm nghi ngờ của bà càng nặng, “Gần đây học nhiều nên hơi mệt, buồn ngủ thôi ạ.”
“Cũng đúng, các con vừa thi giữa kì xong.” Ti Liễu không nghi ngờ nữa, “Nghe nói ở trường cạnh tranh rất kịch liệt.”
“Dạ.” Thư Nguyện và sạch chén cơm, đặt đũa ngay ngắn, “Con đi làm bài tập đây.”
Sách ngay ngắn mở trước mặt nhưng Thư Nguyện nửa điểm tập trung cũng không có. Cậu lấy di động, mở khung tin nhắn, xóa xóa viết viết nửa ngày mới gửi đi.
Di động đặt trên bàn sáng lên, rất nhanh lại tắt đi. Lê Hủ vừa vặn tắm xong đi ra, dùng khăn vò vò mái tóc ẩm ướt.
Bên ngoài ban công, Tiểu Tiểu Tô nằm trên ổ mèo, Bánh Quy nằm trên người nó, vươn đầu lưỡi liếm liếm cằm Tiểu Tiểu Tô. Lê Hủ đổ thêm thức ăn cho mèo, giống thường ngày đùa dai mà nhéo tai Bánh Quy, kết quả bị nó dùng móng vuốt đẩy ra.
“Thứ thấy sắc quên chủ.” Lê Hủ cười mắng, mang dép lê đi vào trong, tay cầm di động lên muốn nhìn một chút.
___ Đừng tìm hiểu quá khứ của tôi.
“Lê Hủ.” Lê Văn Trưng gõ cửa, Lê Hủ đặt di động xuống, đi tới trước mở cửa.
Lê Văn Trưng không đi vào, tựa ở cạnh cửa quan sát phòng ngủ của hắn một phen, ánh mắt khi chạm tới sách bài tập đang mở trên bàn liền nhiễm ý cười: “Đang học sao?”
“Chỉ tùy tiện xem một chút thôi.” Lê Hủ liếc nhìn túi hồ sơ trong tay ông, “Đây là?”
“Tin tức về sự kiện kia.” Lê Văn Trưng đem túi hồ sơ nhét trước ngực Lê Hủ, “Nếu không phải sức chịu đựng của con tốt, kì thực ta không muốn con xem cái này.”
Túi hồ sơ đột nhiên nặng tựa ngàn cân, Lê Hủ trầm mặc chốc lát mới nói: “Cảm ơn cha.”
Qua vài phút Lê Hủ mới gọi lại cho Thư Nguyện, bên kia vang lên một tiếng điện thoại liền được kết nối, thanh âm Thư Nguyện trong đêm thanh tĩnh càng lộ ra sự lạnh lẽo tịch mịch: “Lê Hủ.”
“Còn chưa ngủ?” Lê Hủ tựa vào đầu giường, trên đùi đặt túi hồ sơ.
Thanh âm Thư Nguyện rất nhẹ: “Hôm nay cậu đi tìm Cường tử?”
Lê Hủ có thể nghe ra sự cẩn thận trong lời nói của Thư Nguyện, hắn thở dài, nói dối: “Ngay cả địa chỉ nhà nó tôi còn không biết thì đi đâu tìm chứ?”
Thư Nguyện thở phào nhẹ nhõm: “Hôm nay cậu không về trường học, tôi còn cho là…”
“Ôn thi giữa kì mệt muốn chết tôi luôn, không thể trốn học vài tiết sao?” Lê Hủ cố gắng khiến giọng mình tự nhiên nhất có thể, “Ngày mai sẽ đi học, cậu đừng lo.”
“Tôi không lo.” Tâm tình Thư Nguyện vẫn không thể thả lỏng, “Lê Hủ, đừng điều tra tôi.”
“Nói cái gì đó.” Lê Hủ nặn nặn túi hồ sơ.
“Nếu cậu không muốn tôi hận cậu.” Thư Nguyện nói.
Ngón tay Lê Hủ dừng lại tại mép thư bị đóng kín.
“Tôi biết rồi.”
***
Nhân viên môi trường rất sớm đã làm việc, tiếng chổi ma sát với mặt đất phá tan sự yên tĩnh của con phố giữa ngày đông lạnh.
Bình thường vào giờ này học sinh đều làm ổ trong phòng học không muốn đi ra ngoài, trừ khi lạnh tới nỗi không chịu được mới chịu chạy tới khu lấy nước đổ đầy bình nước nóng sưởi tay.
Khu phòng học phía nam không có máy sưởi, mùa đông nước lạnh nhanh, cho dù cấp nhiều nước ấm bao nhiêu cũng không đủ cho học sinh mỗi tiết đều chạy tới lấy một lần, có khi tới chậm còn không lấy được nước.
Thư Nguyện kéo lại bàn tay Lê Hủ cầm bình nước của cậu đương muốn chạy, dùng sức đem người kéo trở về, đoạt lại bình nước của mình đặt lên bàn: “Không cần.”
“Tôi thấy cậu lạnh tới run lên rồi kìa.” Lê Hủ thừa cơ sờ tay Thư Nguyện một cái, “Tay đều lạnh thành thế này.”
Thư Nguyện như bị điện giật, nhanh chóng rụt tay về.
Phía sau cuộn tới một cơn gió lớn, Toàn Hạo Lãng ôm hai bình nước đẩy cửa tiến vào, lại run rẩy khép chặt cửa, chặn lại gió lạnh bên ngoài.
“Hừ, sao cậu phải đi từ cửa sau? Nếu cậu ấy bị cảm lạnh cậu chịu trách nhiệm được hả?” Lê Hủ oán hận nói. Hắn đối với Toàn Hạo Lãng rất là không thích, cả hai lần đổi chỗ người này đều ngồi phía trước bọn họ, mỗi ngày đều ôm một đống bài tập quấy rầy Thư Nguyện. Mà cố tình phòng kí túc xá của Toàn Hạo Lãng còn sát vách phòng Thư Nguyện, mỗi lần hết giờ nghỉ trưa nhìn bọn họ cùng nhau tới lớp Lê Hủ đều thấy phiền muốn chết.
Rất phiền.
Cái tên đáng ghét còn đưa một bình nước cho Thư Nguyện: “Không sao Hủ ca, tôi nhường một cái cho Thư Nguyện làm ấm tay cũng được. Thư Nguyện, cầm này!”
“Không cần…” Nhưng Thư Nguyện không khước từ nổi sự nhiệt tình của đối phương, Toàn Hạo Lãng đem bình nước nhét trong ngực cậu, nước trên phần miệng bình chưa được lau kỹ dính lên y phục của cậu.
Lê Hủ không nói hai lời đem bình nước ấn trở lại trong ngực Toàn Hạo Lãng: “Cậu ấy nói không cần.”
“Quản việc không đâu.” Thư Nguyện liếc Lê Hủ một cái.
“Ai nói chuyện của cậu là chuyện không đâu?” Lê Hủ ngồi xuống, bắt lấy tay Thư Nguyện nhét trong túi áo chính mình, “Chỗ này có lò sưởi nhiệt độ ổn định này, cho cậu mượn dùng.”
Lò sưởi nhiệt độ ổn định nào đó mở ra năm ngón bao lại tay Thư Nguyện. Thư Nguyện dùng sức cũng không rút ra được, giương mắt nhìn vẻ mặt hớn hở của Lê Hủ, tức giận tới nỗi dùng móng tay bấm lên da thịt đối phương: “Cậu buông tay.”
“Không buông.” Lê Hủ đau đến nhe răng trợn mắt, ngược lại chọc cho bạn cùng bàn của hắn tức tới phát cười: “Đáng đời.”
Đánh cũng đánh, mắng cũng mắng rồi, Lê Hủ sống chết không chịu buông tay, Thư Nguyện cũng không có cách nào, chỉ tùy ý hắn cầm tay chính mình cho tới tận khi vào lớp, lúc cậu muốn viết bài mới trừng mắt nhìn đối phương buông ra.
Hơi ấm lưu luyến trên da thịt, nhiệt độ từ bàn tay theo máu truyền đi khắp cơ thể.
Thư Nguyện hơi ngẩn ra, cuống quýt đè xuống trái tim đang nhảy loạn.
Hết chương 27.
Editor: Tùy Tiện
-0 Comment-