[ĐAM MỸ] PHẾ VẬT – CHƯƠNG 25
CHƯƠNG 25. ÔNG ĐÂY GIÚP MÀY
Phàm là việc trên đời, đều sẽ có liên quan tới nhau.
Thời điểm Lê Hủ ôm vai Hàn Khải Vân nói lời này không khỏi bị hắn cười nhạo: “Mày học thứ văn vở triết lý dở hơi ấy từ bao giờ?”
“Tao học khoa học tự nhiên.” Lê Hủ dùng chân đụng vào đối phương, “Sao, giúp tao hỏi chút đi?”
“Không giúp được.” Hàn Khải Vân sắp bị Lê Hủ ép tới phát điên, “Hủ ca, tao gọi mày một tiếng ca được hay không? Tiểu Hoa cái gì cũng không chịu nói, đừng có ép tao nữa được hay không a?”
“Không được.” Lê Hủ kiên định nói, “Mày hẹn cô ấy đi, tao tự mình hỏi.”
“Nói với mày bao nhiêu lần rồi, gần đây cô ấy đang thi đấu giải Khiêu vũ toàn quốc, rất bận!” Hàn Khải Vân gạt tay Lê Hủ, đứng lên, “Tao với cô ấy cũng là gần thì ít mà xa cách thì nhiều.”
“Chắc tao tin. Tuần trước mày đăng ảnh không phải ảnh cô ấy à?” Lê Hủ nốc một ngụm bia, “Hẹn hay không hẹn?”
Thi Thành Cẩn đang ngồi một bên xem phát sóng trực tiếp cầm điện thoại di động đi tới, phóng khoáng mà vỗ lưng Lê Hủ: “Nó không hẹn giúp mày, ông đây giúp mày.”
“Mày giúp kiểu gì?” Lê Hủ hỏi.
Thi Thành Cẩn đắc ý lắc lắc di động: “Tao có số điện thoại của Tiểu Hoa nha.”
“Mẹ kiếp.” Hàn Khải Vân trố mắt, “Chuyện khi nào?”
“Mày đừng hiểu lầm!” Thi Thành Cẩn chỉ chỉ hắn, “Tao xin số quang minh chính đại!”
Cuối cùng Hàn Khải Vân vẫn phải thỏa hiệp, giúp Lê Hủ hẹn Tiểu Hoa ra gặp mặt.
Kiều Hoa cuối tuần còn phải tập luyện, chỉ có thể tranh thủ chiều thứ năm không có tiết tới gặp Lê Hủ. Lê Hủ đã lâu không trốn học, thời điểm giữa trưa phóng xe ra khỏi trường còn có chút không quen.
Địa điểm gặp mặt là tại tiệm trà sữa gần trường học, Lê Hủ trả tiền.
“Em muốn ăn bánh xoài nhiều lớp ở cửa hàng bên cạnh.” Kiều Hoa dùng cùi chỏ huých Hàn Khải Vân.
“Chờ chút rồi ăn nha.” Hàn Khải Vân nói, “Nói chuyện xong trước đã.”
“Hiện tại em muốn ăn.” Kiều Hoa mân miệng.
“Muốn đẩy anh đi chứ gì.” Hàn Khải Vân cầm di động tra địa chỉ, đẩy cửa kính đi ra ngoài.
Vì không phải ngày nghỉ, trong tiệm người không nhiều, Kiều Hoa lại chọn vị trí trong góc, cơ bản hai người nói chuyện sẽ không bị người nghe thấy.
“Muốn hỏi gì?” Kiều Hoa uống trà sữa, nâng cằm hỏi.
Vì muốn biểu hiện thành ý, Lê Hủ dáng ngồi đoan chính, mười ngón giao nhau, sống lưng thẳng tắp: “Cậu với Thư Nguyện có quan hệ như thế nào?”
“Vậy cậu và cậu ấy quan hệ như thế nào?” Kiều Hoa đem bóng đá trở lại, “Cậu đừng ngồi như vậy, tôi cũng không phải đang phỏng vấn cậu.”
Lê Hủ lập tức dựa lên ghế: “Tôi đang theo đuổi cậu ấy.”
“Cậu đúng là không kiêng kị.” Kiều Hoa cong môi cười cười, “Chuyện liên quan tới Thư Nguyện, cậu muốn biết bao nhiêu?”
“Tất cả đều muốn biết.” Lê Hủ ôm lấy ly trà sữa mát lạnh, “Tất cả.”
“Có chuyện có thể, có chuyện không thể.” Kiều Hoa nói, “Tuy rằng tôi và cậu ấy ngay cả bạn bè bình thường cũng không được tính, nhưng tôi có quyền bảo vệ bí mật của cậu ấy. Liên quan tới chuyện của cậu ấy, tôi tiết lộ với cậu, cùng việc chính cậu tìm hiểu, hậu quả hoàn toàn bất đồng.”
Bạn bè bình thường cũng không phải, lại biết được chuyện cũ của Thư Nguyện?
Lê Hủ chậm rãi ngồi thẳng: “Vậy chỉ nói những điều cậu nguyện ý nói ra.”
Nguyện ý nói…
“Cậu biết Thư Nguyện thích nhất là gì không?” Kiều Hoa hỏi.
Vấn đề này trực tiếp khiến Lê Hủ bối rối: “Học tập?”
“Học…” Kiều Hoa nghẹn lời, “Xem ra cậu ấy không nói với cậu.”
Nàng dùng ống hút quấy lên trân châu, tựa như nét bút miêu tả lại hình ảnh trong quá khứ.
“Em gái tôi học nhảy từ nhỏ, có bạn nhảy cố định. Mà vị bạn học này lại vừa vặn học cùng cấp ba, bất kể là giải đấu lớn, hay chỉ là biểu diễn văn nghệ trường, bọn họ đều có thể phối hợp tới thiên y vô phùng*.” Kiều Hoa cười cười, “Mỗi lần tôi đi đón em ấy tan học, đều có thể nhìn thấy bạn nhảy của em ấy… Nam sinh kia rất có khí chất, tuy rằng không nhiều lời nhưng tự thân có một cỗ ngạo khí, lúc nhìn thấy tôi đều sẽ lễ phép chào hỏi.”
(*) Thiên y vô phùng: áo trời không kẽ hở, ý nói phối hợp cực nhuần nhuyễn, không chút sai sót.
“Là Thư Nguyện?” Lê Hủ khó có thể tin mà hỏi.
Hắn đối với khiêu vũ hiểu không nhiều, nhưng cũng biết muốn nhảy giỏi cần có thiên phú cùng kiên trì. Nhớ lại thời điểm lễ hội trường cùng Thư Nguyện dạo quanh quầy đồ cũ, ánh mắt cậu khi nhìn hộp nhạc kia không có chút nào khao khát, mãnh liệt.
Trước khi trở nên như vậy, chuyện gì có thể khiến Thư Nguyện từ bỏ khiêu vũ mà cậu yêu thích nhất?
“Phải, là cậu ấy.” Kiều Hoa nhìn lá rụng ngoài cửa sổ, than thở, “Sau đó trường học xảy ra chuyện, Thư Nguyện cũng đột nhiên biến mất, một chút tin tức cũng không có, em gái tôi cũng chịu cú sốc nặng nề, nhốt mình trong phòng khóc mấy ngày. Chúng tôi nghe ngóng từ nhà trường, lại tìm giáo viên hỏi qua, cũng chỉ tìm được địa chỉ nhà cậu ấy, còn có tin tức cậu ấy đã chuyển đi… Cho nên ngày hôm đó, lần thứ hai gặp lại cậu ấy tôi thật sự rất kinh ngạc.”
Ngoài cửa sổ, lá cây vẫn rụng, lại như rơi xuống lòng bàn tay Lê Hủ, khiến ngón tay hắn khẽ run.
Cho dù trong lòng mơ hồ đã có đáp án, nhưng hắn vẫn cố chấp hi vọng hết thảy chỉ là trùng hợp.
“Có phải cậu ấy…” Lê Hủ nghẹn ở cuống họng, vội vàng nhấp một ngụm trà sữa, rất lâu sau mới nói, “Có phải là… từng bị ức hiếp không?”
Thần sắc Kiều Hoa cứng lại, lắc đầu yếu ớt cười: “Xin lỗi, liên quan tới chuyện này, tôi không thể trả lời.”
Cửa tiệm bị đẩy ra mang theo tiếng chuông gió leng keng, không lâu sau khi hai người khách rời khỏi, nam sinh khoác áo gió ôm theo hộp bánh ngọt tiến vào.
“Một cái bánh ngọt không hiểu sao làm lâu như vậy.” Hàn Khải Vân ngồi xuống cạnh Kiều Hoa, mở hộp giấy lấy dĩa đưa cho nàng, “Hai người nói xong chưa?”
Hai người đều cúi đầu bấm điện thoại, Lê Hủ cầm theo cốc trà sữa mới nhấp được một ngụm, đứng dậy: “Nói xong rồi, đi trước nha.”
“Không ngồi thêm à?” Hàn Khải Vân hỏi.
Lê Hủ khoát tay: “Mày không phải luôn mồm than hai người gần nhau thì ít xa cách thì nhiều sao, tao không quấy rầy nữa đâu.”
Lúc rời đi cũng mới hơn bốn giờ, Lê Hủ trở lại trường học, mọi người vẫn đang lợi dụng tiết tự học vùi đầu làm bài tập.
Hắn thả nhẹ bước chân, nhưng thời điểm kéo ghế vẫn quấy nhiễu tới bạn cùng bàn.
Thư Nguyện dừng bút trong giây lát, dư quang liếc về phía Lê Hủ đang ngồi xuống bên cạnh, lấy balo ra sau đó bắt đầu tìm kiếm gì đó trong ngăn bàn. Cậu nhếch miệng, kéo ra sách bài tập cùng vài tờ A4 đặt lên mặt bàn Lê Hủ.
Sau khi Lê Hủ tỏ tình, hai người đã hơn nửa tháng không tương tác, bất kể là lời nói hay ánh mắt. Thư Nguyện lại đem bản thân cậu phong bế lại, trừ trả lời vài vấn đề trên lớp ra còn lại tuyệt đối không dư thừa thêm một câu. Toàn bộ thời gian cậu gần như là một thân một mình, tựa như một con ốc sên cô đơn cõng lấy cái vỏ nặng nề.
Thi giữa kì lần hai rất nhanh sẽ tới, Lê Hủ muốn mượn cớ nói chuyện với cậu, mà đáp lại chính là khuôn mặt lạnh lùng quay đi của Thư Nguyện.
Cho nên, lúc Thư Nguyện chủ động đưa đồ cho hắn, Lê Hủ rất là thụ sủng nhược kinh.
(*) Được sủng ái mà lo sợ.
“Đây là?” Lê Hủ lật qua lật lại, ba tờ giấy lần lượt đề toán, tiếng anh, sinh học.
Thư Nguyện một bên làm bài tập một bên trả lời: “Đây là ghi chép trên lớp, tự mình điền vào sách đi.”
“Cậu không phải…” Lê Hủ muốn nói không phải cậu đang chiến tranh lạnh với tôi sao, nhưng thoát ra miệng chỉ còn lại “Cảm ơn.”
Hắn lấy ra sách giáo khoa, đối chiếu với nội dung trên giấy, sau khi chép xong liền chống bút nhìn ra ngoài cửa sổ nghĩ vẩn vơ, nghĩ không ra lại liếc mắt nhìn Thư Nguyện.
Cách giờ tan học còn vài phút, mọi người bắt đầu nháo lên, Thư Nguyện chậm rãi thu dọn đồ đạc, quay đầu nhìn Lê Hủ.
Lê Hủ lập tức đặt sách giáo khoa trước mặt cậu: “Đề này.”
Bình thường giáo viên giảng đề này cũng mất ít nhất mười lăm phút, bởi vậy Thư Nguyện vừa nói được đoạn đầu chuông tan học liền vang lên. Bốn phía nổi lên tiếng đẩy bàn ghế, phút chốc phòng học ồn ào không thôi, tiếng bước chân vội vã như muốn san phẳng tầng lầu.
Quảng Minh Sâm cầm bóng chạy tới: “Hủ ca, chơi bóng không?”
“Hôm nay không chơi.” Lê Hủ nói.
Tầm mắt Thư Nguyện nhẹ nhàng xẹt qua mặt hắn, Lê Hủ nằm úp sấp trên mặt bàn từ dưới nhìn lên cậu: “Giảng hướng làm là được, đợi chút nữa tôi đưa cậu về.”
Đã lâu không được nói chuyện khiến Lê Hủ âm thầm oán giận thời gian trôi quá mau, lúc đưa Thư Nguyện về hắn còn không nỡ phóng nhanh. Đôi tay gầy gò của đối phương hờ hững ôm lấy hắn, thế mà hắn lại cảm thấy chính mình được ban thưởng lễ vật gì xa xỉ lắm.
“Trời sắp tối rồi.” Sắp tới Hảo Danh Phụng, Thư Nguyện khẽ lẩm bẩm nói.
Lê Hủ ở phía trước nghe không rõ, nghiêng đầu hỏi một tiếng: “Cái gì?”
“Không có gì.” Thư Nguyện nhắm mắt, cảm thụ từng cơn gió lạnh thấu xương gào thét thổi qua.
Ghét nhất mùa đông.
Buổi tối trời đột ngột chuyển lạnh, sau khi biểu diễn xong Lê Hủ tới quán thịt nướng làm vài xiên mực nướng, đem dạ dày làm nóng lên mới lái xe về nhà, kết quả về tới nhà vẫn là tứ chi đông cứng.
Phòng khách vẫn mở máy sưởi, Lê Hủ thở ra một hơi, đem chìa khóa ném lên tủ giày.
Giờ này thế mà vẫn còn thấy được Lê Văn Trưng, ông ngồi ngay ngắn bên bàn ăn, trước mặt đặt một bát canh ngân nhĩ.
Lúc không có mặt Diêu Dĩ Lôi, thái độ Lê Hủ đối với Lê Văn Trưng sẽ tốt hơn một chút, thanh thanh thản thản mà hô một tiếng “Ba”.
“Ừ.” Lê Văn Trưng bỏ xuống bộ dáng cứng ngắc, tháo kính, xoa xoa mi tâm, “Ăn một bát nhé, bảo thím Điền múc cho con một bát.”
Chân bước lên bậc thang thu lại, Lê Hủ xoay người đi đến bên bàn ăn, kéo ghế ngồi đối diện Lê Văn Trưng.
Thím Điền nấu canh ngân nhĩ vừa ngọt vừa mềm, ngân nhĩ xé nhỏ tựa như bông hoa nhỏ, ăn rất ngon miệng. Lê Hủ uống xong một bát lại để thím Điền múc thêm một bát nữa.
Lê Văn Trưng qua cặp kính nhìn hắn: “Ăn nhiều như thế? Mới nãy không phải còn ghét bỏ sao?”
Lê Hủ dùng thìa canh khuấy khuấy đáy bát: “Nếu không phải ba ngồi đây, con có thể tự động ngồi đây uống ba bát đầy.”
Lê Văn Trưng cười lắc đầu một cái, đứa con trai này trước giờ đều không thân cận với ông, có lẽ chưa từng tha thứ lỗi lầm trong quá khứ của ông.
Cũng được. Ông làm cha nhưng không làm tròn trách nhiệm, nào có tư cách ngồi trách mắng con trai nói năng lỗ mãng?
“Sắp thi giữa kì đợt hai đi?” Lê Văn Trưng hỏi, “Nghe giáo viên nói lần thi trước con tiến bộ rất nhiều.”
“Ba còn quan tâm thành tích của con?” Lê Hủ không để ý nói, “Tùy tiện thi mà thôi, đừng yên tâm quá.”
“Nói gì đó.” Lê Văn Trưng thoải mái hơn, “Ba bận, nhưng cũng không đến nỗi không quan tâm tình hình ở trường của con.”
“Đừng làm ra vẻ, ba biết ý con không phải như vậy.” Lê Hủ đứng dậy, mang hai bát không tiến vào phòng bếp, lúc đi ra mang theo nụ cười lạnh, “Con còn nghĩ toàn bộ quan tâm của ba đều đặt trên hai thứ chó má kia chứ.”
Hết chương 25.
Editor: Tùy Tiện
P/S: Cuối năm m khá bận nên sẽ không ra chương thường xuyên được, mong mn thông cảm. Cảm ơn mn vẫn kiên nhẫn chờ đợi ạ 🙁
-2 Comments-
Đọc của nhiều nhà dịch lắm gùi mà ưng nhất nhà này, dịch sát mà không hay chêm lời vào truyện
Tks cô nha :)) t còn sợ dịch sát quá văn nó ko mượt