[ĐAM MỸ] PHẾ VẬT – CHƯƠNG 24
CHƯƠNG 24. CẬU KHÔNG THÍCH TÔI.
Cuối tháng mười trời bắt đầu trở lạnh, lúc này tắm nắng cực kì thoải mái, cũng không sợ oi bức như ngày hè.
Trước khi ra khỏi nhà Thư Nguyện mặc thêm một lớp áo mỏng, Ti Liễu nhét vào tay cậu một chiếc ô: “Mang theo, dự báo thời tiết nói hôm nay có mưa.”
“Vâng.” Thư Nguyện nhận lấy, bỏ trong cặp sách.
Trong cặp bỏ hai bộ sách, Thư Nguyện mỗi lần ra khỏi nhà cuối tuần đều mượn cớ học nhóm cùng bạn, vừa không dễ lộ tẩy vừa đáng tin.
“Tối nay con không về ăn cơm.” Cậu do dự hồi lâu mới nói.
Như dự liệu, Ti Liễu lần thứ hai thay đổi sắc mặt, chắn trước cửa tra hỏi: “Con lại đi đâu?”
Thư Nguyện có chút thiếu kiên nhẫn, nhưng cũng không biểu hiện ra.
“Cùng bạn ăn ở bên ngoài ạ.” Cậu nói, “Con sẽ về trước mười giờ.”
“Ăn cơm kiểu gì mà tới tận mười giờ…” Ti Liễu nghi ngờ, “Là cùng một người, hay là nhiều người?”
“Một người.” Thư Nguyện nói.
“Một người,” Ti Liễu tiếp tục hỏi, “Nam hay nữ?”
“Nam ạ.” Di động rung lên một cái, Thư Nguyện lấy ra xem, là Lê Hủ gửi tin nhắn nói hắn đã tới, “Mẹ, con đi đã.”
Cửa bị Ti Liễu chặn lại, Thư Nguyện nhìn bà không có ý thả cậu ra, vì vậy liền kiên nhẫn cường điệu một lần: “Mười giờ… Chín rưỡi, trước chín rưỡi con sẽ về.”
Ti Liễu rốt cuộc nghiêng người tránh đường cho cậu, nhưng vẫn không quá yên tâm: “Lần sau bảo bạn con tới nhà đi, ở trong phòng làm bài tập cũng được.”
“Để sau đi mẹ.” Thư Nguyện thả điện thoại vào lại túi quần, thừa dịp Ti Liễu còn chưa kịp cằn nhằn đã nắm chắc quai cặp an toàn chạy trốn xuống lầu.
Đường lớn ngoài tiểu khu, Lê Hủ ngồi trên xe, vừa ôm mũ bảo hiểm vừa nhấn điện thoại, hai chân thon dài vững vàng chống lên đất. Hắn dường như không sợ lạnh, gió đã nổi rồi mà vẫn mặc áo cộc, Thư Nguyện đến gần mới phát hiện hai người bọn họ như đang sống ở hai mùa khác nhau.
“Tới rồi.” Lê Hủ cất di động, đem mũ bảo hiểm ôm trong ngực đưa cho cậu, nhìn nhìn một chốc đột nhiên giơ tay.
Thư Nguyện không tự chủ được mà hơi co lại, nhưng Lê Hủ chỉ giúp cậu kéo mũ bảo hiểu, rất nhanh liền thu tay về, nói: “Lên xe đi.”
Gió thu thổi tới, bướng bỉnh mà lôi kéo góc áo hai người.
Lê Hủ lái rất nhanh, ban đầu Thư Nguyện còn nắm y phục hắn, lúc sau sợ hãi mà ôm chặt eo đối phương.
“Tiểu Tiểu Tô đâu?” Thư Nguyện hỏi, “Sao không mang theo nó?”
“Ở chỗ Tống ca.” Lê Hủ lúc nói chuyện hơi ngả đầu về sau, mắt vẫn nhìn thẳng phía trước, “Anh ấy nói muốn nuôi nó mấy ngày.”
“Bánh Quy cũng ở đó?” Thư Nguyện truy hỏi.
“Không, chỉ Tiểu Tiểu Tô thôi.” Nhận ra người phía sau trầm mặc, lực đạo trên eo cũng nhẹ đi, Lê Hủ vỗ vỗ tay Thư Nguyện, “Ôm chặt chút.”
Đợi cánh tay kia một lần nữa vòng ôm lấy, Lê Hủ dương dương khóe miệng: “Không phải tôi vô tư đem Tiểu Tiểu Tô giao cho người khác mà lại không nỡ để Bánh Quy rời khỏi mình. Nếu tôi đã đáp ứng nuôi nó, bất luận là Tiểu Tiểu Tô hay Bánh Quy, với tôi đều quan trọng như nhau. Tống ca thì không, dù sao cũng không phải chủ nhân thực sự, cho nên anh ấy có quyền lựa chọn yêu thích cái gì hơn. Cậu cũng biết anh ấy sáng tác nhạc, nhìn thấy Tiểu Tiểu Tô liền cảm hứng dâng trào. Anh ấy thích nó, muốn ở với nó nhiều thêm vài ngày, mà tôi tin tưởng Tống ca nên mới yên tâm để nó tạm thời ở nhà anh ấy___ Cậu hiểu không?”
Tựa như ánh sáng lọt qua khe cửa, cẩn thận lại bừa bãi.
Thư Nguyện luôn cảm thấy Lê Hủ trưởng thành hơn so với thật của hắn, năng lực thuyết phục người khác cũng rất mạnh, không biết có phải di truyền hay không, rất có phong thái người lãnh đạo. Cậu gật đầu, lại nhớ ra Lê Hủ không nhìn thấy, liền “Ừ” một tiếng, biểu thị bản thân đã hiểu.
Xe dừng lại trước cửa khu chung cư cũ, Lê Hủ khóa kỹ xe, đưa Thư Nguyện lên tầng.
Khu chung cư này nhìn qua có lẽ đã xây hơn chục năm, không có thang máy, trên tường dán đầy giấy quảng cáo.
“Tống ca ở tầng bảy, cao nhất, còn lời một cái sân thường. Trên đó có xây thêm một phòng làm việc nhỏ, lúc sáng tác hay livestream đều ở đó.” Lê Hủ lái xe thì nhanh, lúc lên lầu lại chậm chà chậm chạp, đi tới tầng hai liền dừng chân quay đầu lại, “Cầu thang cũng không nhỏ, cậu không thể đi cùng với tôi hả?”
Chờ hai người sóng vai cùng đi, Lê Hủ liền đổi đề tài: “Mèo là mèo, người là người, tôi sẽ không đem tình cảm với người chuyển tới mèo.”
“Tự dưng lại…”
“Không phải tự dưng.” Lê Hủ chặn đứng câu chuyện của Thư Nguyện, “Không phải cậu nghĩ tôi tốt với Bánh Quy là vì không bỏ được Đàm Hiên Lâm chứ?”
Thư Nguyện sửng sốt: “Ai?”
“Đàm Hiên Lâm.” Lê Hủ nhắc lại, hoài nghi chính mình đoán sai, “Nam sinh nhờ cậu chuyển đồ giúp hắn.”
“Ồ.” Thư Nguyện đáp một tiếng, không phải bạn trai cũ sao, nói phức tạp như thế làm gì.
“Bánh Quy là quà sinh nhật tôi cậu ấy tặng. Mèo rất ỷ lại chủ nhân, tôi cũng không thể vì chia tay cậu ấy mà đem Bánh Quy trả lại.” Lê Hủ liếc mắt nhìn số lầu trên tường, tầng sáu, “Tôi thích Bánh Quy, không có nghĩa là tôi còn thích Đàm Hiên Lâm. Mà tôi thích Tiểu Tiểu Tô, không có nghĩa là tôi không thích cậu…”
Thư Nguyên đột nhiên ngẩng đầu.
Cùng lúc, Lê Hủ nắm chặt tay Thư Nguyện, đề phòng cậu bỏ chạy.
Hắn không nghĩ sẽ bày tỏ ngay hôm nay, nhưng có một số việc, muốn giải thích rõ sẽ không khỏi đem bí mật nói ra khỏi miệng.
Đã như vậy, không cần giấu diếm nữa.
Bất luận kết quả như thế nào, mối quan hệ này có thể chuyển biến xấu đi không, hắn muốn sảng khoái mà nói ra, sau đó danh chính ngôn thuận theo đuổi người, không cần che che dấu dấu nữa?
“Mấy lời này cậu coi như hát đệm cũng được, nghe không hiểu cũng không sao, nhưng hiện tại cậu phải nghe cho rõ ràng.” Lê Hủ nhìn chằm chằm đôi mắt Thư Nguyện, đầu ngón tay cảm nhận được mạch đập nảy lên, tựa như nối thẳng tới trái tim, “Thư Nguyện, tôi biết cậu có thể cảm giác được, nhưng bây giờ đừng vội cho tôi đáp án.”
Lần đầu tiên Lê Hủ không có chút tự tin nào, thanh âm nuốt nước bọt vì căng thẳng dường như được phóng đại vô số lần, vài chữ đơn giản lại kiên định mà thốt ra: “Tôi thích cậu.”
Gió thu quấn quýt thổi tới, vờn quanh bên người, ngay cả không khí cũng trở nên ám muội.
Thư Nguyện cực kì hoảng loạn, nhưng không phải vì Lê Hủ tỏ tình với cậu. Cậu sớm đã nhận ra Lê Hủ đối với mình để tâm, chỉ là nếu đối phương đã không nói thì cậu liền giả ngu, hiện tại Lê Hủ chứng minh điều cậu nghĩ là đúng.
Hoảng loạn, bởi cậu không biết đáp lại ra sao, lại càng không thể trốn tránh.
Không muốn trái lương tâm từ chối, lại vì tình trạng thân thể chính mình mà tự ti không dám tiếp nhận.
Cậu đã không giống như trước kia có thể thản nhiên tiếp nhận phần tình cảm này. Khi cậu tin rằng bản thân đã đứng trong vòng an toàn, Lê Hủ chắc thắng mà tấn công.
“Thích ai?” Trên đầu đột nhiên truyền tới giọng nói, hai người đều bị dọa, ngẩng đầu nhìn lên.
Tống Duyệt Niên tựa vào lan can tầng bảy, trong ngực ôm mèo nhỏ, khóe miệng ngậm ý cười.
Thư Nguyện thở phào nhẹ nhõm, tránh thoát khỏi cánh tay Lê Hủ, ba chân bốn cẳng chạy lên lầu, vươn tay hướng về mèo con: “Tiểu Tiểu Tô.”
“Nó ngủ vừa mới tỉnh.” Tống Duyệt Niên đem Tiểu Tiểu Tô đặt trong ngực Thư Nguyện, “Yên tâm, khỏe lắm.”
Tiểu Tiểu Tô so với lần đầu gặp sạch sẽ hơn nhiều, cũng không còn bộ dáng khiếp sợ như trước, thời điểm được Thư Nguyện ôm nó liên tiếp liếm lòng bàn tay cậu, vừa ngứa vừa thoải mái, trong lòng yêu thích không thôi.
Ở nhà Tống Duyệt Niên ngồi tới hơn ba giờ, lúc gần đi Tống Duyệt Niên lấy ra một cái balo mèo đem Tiểu Tiểu Tô bỏ vào, Thư Nguyện chỉ chỉ nói: “Mới ạ.”
Là mới mua, mà đỏ trắng, nhìn qua giống như một tinh linh cầu xinh đẹp, không giống balo của Bánh Quy.
“Há, là Lê Hủ mua.” Tống Duyệt Niên đưa balo mèo cho Thư Nguyện.
Cõng mèo xuống lầu, Thư Nguyện cảm thấy rất kì diệu, cậu có mèo của riêng mình, cho dù không phải cậu nuôi nhưng cậu có thể đặt tên cho nó, dẫn nó đi tiêm phòng, hoàn toàn không cần lo lắng Ti Liễu sẽ không thích…
Sau khi tới phòng khám thú y Thư Nguyện không đành lòng đưa Tiểu Tiểu Tô cho bác sĩ, ôm nó không chịu buông tay: “Có đau không?”
“Đau cũng phải tiêm.” Lê Hủ vô tình nói.
Sau khi tiêm cần ở lại theo dõi nửa giờ, lúc này hai người không có gì làm, lần lượt đem từng “nhóc” trong phòng khám quan sát một hồi.
“Con mèo này toàn thân trắng, chỉ bốn cái chân là đen, không chừng kiếp trước nó với Tiểu Tiểu Tô là một đôi ha.” Lê Hủ nói.
Thư Nguyện im lặng không lên tiếng, khóe miệng thi thoảng khẽ cong lên, nhưng tầm mắt chưa từng dừng lại trên mặt Lê Hủ quá vài giây.
Lúc bác sĩ thông báo có thể đem Tiểu Tiểu Tô về mới năm giờ, Thư Nguyện đi phía sau Lê Hủ, nội tâm đấu tranh dữ dội.
Lê Hủ dừng bước, quay đầu lại: “Cậu không thể đi cạnh tôi sao?”
“Tôi cũng không chạy mất.” Thư Nguyện đứng lại, không tiếp tục đi tới.
Lê Hủ buông tiếng thở dài, đi tới lấy balo mèo trong tay Thư Nguyện, một tay khác nắm chặt lấy cánh tay cậu: “Cậu không ở trong tầm mắt tôi có chút không yên lòng.”
Đến bãi đỗ xe, hai người đều không nói câu nào, Thư Nguyện thuận theo để Lê Hủ nắm tay, tới tận khi đối phương đem mũ bảo hiểm đội lên cho cậu mới khó khăn mà mở miệng: “Tôi không đi.”
“Không đi đâu?” Lê Hủ hỏi.
Thư Nguyện cuộn cuộn ngón tay: “Không đi xem biểu diễn nữa.”
“Bởi vì tôi tỏ tình nên cậu khó chịu sao?” Lê Hủ ngồi lên xe, “Hay là cậu không biết phải đối mặt với tôi như thế nào?”
Cũng không phải.
Thư Nguyện há há miệng, hồi ức thống khổ chợt lóe trong đầu, như kim khâu lại miệng của cậu.
Không thể nói.
Trong bãi đậu xe ra xe vào, Lê Hủ nghiêng người vỗ vỗ phía sau: “Lên xe trước.”
Hắn mang Thư Nguyện tới Trầm Luân, lôi đối phương vào trong.
Thư Nguyện lảo đảo theo sau, may mắn trong quán không quá ồn ào mới không nhấn chìm lời nói của cậu: “Tôi nói là không đến!”
Lê Hủ trầm mặc, kéo Thư Nguyện tới phòng chờ rồi khóa cửa, hai tay khoanh trước ngực, tựa lên ván cửa nói: “Tôi chỉ muốn tìm một chỗ nói chuyện với cậu, nói xong sẽ đưa cậu về.”
Lối ra duy nhất bị Lê Hủ chặn, Thư Nguyện ở trước mặt hắn hiện ra vẻ bất lực. Tiểu Tiểu Tô bị đặt trên sofa dường như có thể cảm nhận được tâm tình cậu, dùng mũi dí lên mấy lỗ thông khí, nhỏ giọng “meo meo” vài tiếng.
“Nói chuyện gì?” Thư Nguyện xoa xoa cánh tay bị Lê Hủ nắm tới đau.
Lê Hủ thu động tác của cậu vào mắt, vừa hổ thẹn vừa đau lòng, lại tự thuyết phục bản thông không được nhẹ dạ. Bởi vì ngăn cách giữa bọn họ không chỉ đơn thuần là vấn đề ai thích ai, mà là Thư Nguyện có quá nhiều bí mật. Nếu như không thể biết, vậy hắn mãi mãi cũng không thể đến gần đối phương.
“Cậu không thích tôi.” Lê Hủ dùng câu khẳng định.
Thư Nguyện ngẩn ra: “Không phải.”
“Vậy chính là thích tôi.” Lê Hủ không mặn không nhạt nói tiếp.
Hắn rất bình tĩnh, ngược lại là Thư Nguyện cảm thấy xấu hổ, dù tiềm thức cậu phủ nhận nhưng dường như lại không vì thế mà thoải mái.
Ai ngờ câu tiếp theo của Lê Hủ lại càng làm cậu lúng túng hơn: “Thích tôi nhưng lại không thể tiếp nhận tôi, là vì không thể quên được Kiều Hoa sao?”
“Không phải!” Thư Nguyện phản ứng rất kịch liệt, siết chặt nắm đấm, trợn mắt.
Kiều Hoa là tên đầy đủ của bạn gái Hàn Khải Vân.
Lê Hủ “a” một tiếng, nghi vấn trong lòng mấy ngày nay rốt cuộc được giải đáp.
“Được rồi, tôi đưa cậu về.” Lê Hủ nói.
Hết chương 24.
Editor: Tùy Tiện
-0 Comment-