[ĐAM MỸ] PHẾ VẬT – CHƯƠNG 23
CHƯƠNG 23. HỦ CA, EM NỂ ANH
Lễ kéo cờ thứ hai đầu tuần, hiệu trưởng thông báo về chuyện xử lý kỷ luật học sinh lần đầu tiên từ khi khai giảng, yêu cầu học sinh bị kỉ luật phải kiểm điểm trước toàn trường.
Hiệu trưởng trên đài nói tới hùng hồn, tới sau cánh gà liền đổi bằng khuôn mặt tươi cười, thời điểm đưa micro cho Lê Hủ liền nói: “Kỉ luật thật sự thì không có, trường học làm vậy là muốn cho mọi người lấy đó làm bài học, trò biết…”
“Em biết.” Lê Hủ cầm micro, sải bước đi tới trước bục.
Một đám học sinh đang sôi nổi bàn luận bên dưới đồng loạt ngậm miệng, từng đôi mắt như đèn pha quét tới nam sinh thẳng tắp đứng trên sân khấu.
Thanh Hòa có quy định vào lễ kéo cờ đầu tuần học sinh phải mặc đồng phục. Đồng phục giống như đo ni đóng giày cho Lê Hủ, càng khiến thân hình hắn cao lớn thon dài. Hắn tay không lên đài, không giống như tới kiểm điểm, ngược lại giống như đang chủ trì một sự kiện long trọng.
Dưới sân trường một mảnh im lặng, Lê Hủ ho nhẹ một cái cũng trở nên đặc biệt rõ ràng.
“Tôi là Lê Hủ, lớp 11-10. Chiều ngày mùng tám tháng mười, tôi ở sân bóng rổ tụ tập bạn học, khởi xướng đánh nhau, gây thương tích cho người khác, ảnh hưởng danh dự của trường học. Hôm nay tôi sâu sắc tự kiểm điểm bản thân.” Hắn dừng một lát, tầm mắt cố định trên người Thư Nguyện. Mà đối phương cũng đang nhìn hắn.
Hắn nghĩ từ khi sinh ra bản thân đã mang theo dũng khí là vì không để người khác xem thường, sau đó hắn cảm thấy có thể dùng nó để bảo vệ một người.
Tất cả mọi người cho rằng hắn làm sai, hắn có thể xin lỗi, nhưng không có nghĩa hắn thừa nhận tất cả lỗi đều do hắn.
“Thế nhưng,” Lê Hủ nở nụ cười, “Tôi đánh cậu ta, vì tôi xem thường bạo hành học đường. Tôi đánh cậu ta, vì tôi tin lấy bạo lực mới trị được bạo lực.”
Mọi người ồ lên, Lê Hủ khí phách nói: “Nếu có lần sau, cho dù là sai, tôi vẫn sẽ vì kẻ yếu mà bất bình.”
Trong đám đông không biết ai đột nhiên cao giọng hô một tiếng “Hủ ca trâu bò”, sau đó lại có người hô to: “Hủ ca, em nể anh.”
Càng ngày càng nhiều học sinh bị cảm hóa, giơ cao cánh tay hưởng ứng Lê Hủ, tựa như thủy triều dâng cao. Hiệu trường lúc này không thể không đi lên duy trì trật tự.
Phần lớn người từng nghĩ rằng hắn chỉ là phế vật không học vấn không nghề nghiệp hiện tại bắt đầu cảm thấy hắn là một anh hùng vì chính nghĩa, thậm chí cho rằng có lẽ những sự tích ác liệt trước kia của hắn chỉ là lời đồn thổi.
Thư Nguyện đứng ở hàng cuối cùng của lớp 10, gắt gao che miệng sợ người khác nghe được tiếng nghẹn ngào của cậu.
Hốc mắt cậu nóng bừng lại thủy chung không nhỏ một giọt lệ, tất cả chua xót chảy ngược xuống cuống họng, thấu tận tim.
Nếu như Lê Hủ xuất hiện sớm hơn, có phải cuộc đời cậu sẽ thay đổi hay không?
Vai bị người chạm, Thôi Thiền Quyên ghé vào tai cậu ôn nhu nói: “Trò về phòng học trước đi.”
Thư Nguyện gật gật đầu, lau lau khóe mắt ướt át, guồng chân hướng phòng học chạy tới.
Lễ kéo cờ kết thúc, Lê Hủ không tìm thấy Thư Nguyện, đang muốn kéo một người lại hỏi thì Quảng Minh Sâm từ trong đám đông chạy tới phía hắn.
“Hủ ca, không sao chứ?” Quảng Minh Sâm hỏi, “Vì anh em mà làm tới bước này, thật sự oan ức cho anh quá.”
Lê Hủ sửng sốt trong chốc lát mới phản ứng được, Quảng Minh Sâm hiểu lầm hắn vì chuyện bị cướp sân mà báo thù giúp bọn họ.
Hắn cười cười, hiểu lầm thì hiểu lầm đi: “Có thể có chuyện gì được, qua vài ngày là ổn.”
“Hủ ca thế mà một mình nhận hết tội.” Quảng Minh Sâm nói. “Mấy thằng bọn em đều không bị kỉ luật, chỉ mỗi anh…”
“Không sao, xử lý kỷ luật có thể được hủy.” Lê Hủ hoàn toàn thất vọng.
Trở lại phòng học, Thư Nguyện đang nằm nhoài trên bàn, cả khuôn mặt chôn trong cánh tay. Lê Hủ quan sát một chốc, vẫn tốt, vai không thẳng, hẳn là trạng thái không quá kém. Hắn kéo ghế ngồi xuống, giơ tay vuốt ve gáy Thư Nguyện, cúi người từ trong balo lấy ra bình đường quả nhét vào ngăn bàn Thư Nguyện.
Vì phải giúp Lê Hủ học bù, buổi trưa sau khi tan học Thư Nguyện cũng không vội vã tới nhà ăn, cùng Lê Hủ ở lại phòng học cùng làm đề.
Kiến thức cơ bản của Lê Hủ không kém, dù sao trước khi mang cái mác phế vật không học vấn hắn vẫn là bé ngoan nghiêm túc ngồi trong phòng học nghe giảng, nhưng cũng chỉ là chuyện trước khi hắn mười bốn tuổi.
Môn không xong nhất của hắn chính là lý. Thư Nguyện trước tiên giúp hắn đọc hiểu đề bài, lại giảng thêm hai công thức, muốn hắn học từ cái cơ bản nhất vận dụng lên.
May mà đầu óc Lê Hủ không phải dốt nát, chỉ là bình thường không muốn học, lúc này nghiêm túc nghe năng lực tiếp thu ngược lại rất nhanh.
Thư Nguyện nói xong lại để hắn giải hai đề, sau đó theo dõi hắn viết.
Quảng Minh Sâm cầm hai hộp cơm tiến vào, đặt trên bàn mỗi người một hộp: “Hủ ca, này là làm màu để không bị kỷ luật hả?”
“Trốn kỷ luật còn cần tao phí công như thế?” Lê Hủ một bên giải đề một bên hỏi lại, “Tao không thể xây dựng hình tượng học bá sao hử?”
“Thao. Thật không giống anh chút nào.” Quảng Minh Sâm ngồi xuống bệ cửa sổ, “Đánh một trận xong thì thức tỉnh à?”
“Mê sảng cái gì đấy?” Lê Hủ liếc hắn một cái, viết viết vài công thức lên nháp, cuối cùng đem đáp án chép lại vào đề, “Cha tao tốt xấu cũng giúp tao xử lý hậu quả, tao không thể báo đáp ông ấy chút à?”
Thư Nguyện cầm bài tập Lê Hủ đưa tới, kiểm tra hai đề hắn vừa làm.
Quảng Minh Sâm vung vung tay, xoay người nhảy ra ngoài hành lang, rất nhanh liền không thấy bóng dáng.
“Tôi làm đúng không?” Lê Hủ hỏi.
Thư Nguyện đem bài tập trả lại cho hắn: “Làm đúng.”
“Cuối cùng cũng coi như không uống phí thời gian.” Lê Hủ giúp Thư Nguyện mở nắp hộp cơm, “Ăn cơm đi.”
Sự kiện náo động toàn trường tuần trước dường như cứ vậy mà trôi vào quên lãng, Thư Nguyện trong lòng như trước vẫn như cắm gai.
Cậu đâm đâm hộp cơm, quay đầu hỏi: “Chuyện kỷ luật… Có nghiêm trọng lắm không?”
Đáy mắt Lê Hủ mang theo ý cười: “Cậu nói xem có phải cậu đang quan tâm tôi không.”
Hắn chỉ đùa một chút, không nghĩ cũng biết biệt nữu như Thư Nguyện cho dù thật sự quan tâm cũng sẽ không nói, kết quả đối phương cúi đầu bới hai gắp cơm, nhai kỹ nuốt chậm sau đó nhỏ giọng đáp: “Một chút.”
Lê Hủ như mở cờ trong bụng, mạnh mẽ áp chế nửa ngày mới không khiến khóe miệng mình kéo tới tận mang tai: “Đừng lo lắng, hiệu trưởng nói phải kỉ luật chỉ là lấy lệ mà thôi.”
Thư Nguyện khó hiểu nhìn hắn.
Lê Hủ đem toàn bộ thịt trong hộp cơm của mình gắp cho Thư Nguyện: “Đó là cho cha tôi mặt mũi.”
“Ồ.” Thư Nguyện vùi đầu ăn cơm, thời điểm Lê Hủ đem hộp cơm đi rửa liền nhịn không được hỏi: “Rốt cuộc thì bác trai có thân phận gì?”
Lê Hủ vẩy nước đọng lại trong hộp cơm, khinh thường nói: “Bí thư thị ủy.”
Bí thư thị ủy đương lúc công tác bận rộn liền nhận được tin vui từ Thôi Thiền Quyên gửi tới___ Trước giờ vẫn luôn đứng hàng chót Lê Hủ, thi giữa kì lần này thứ hạng lọt vào top 200 người đứng đầu.
Khuôn mặt cứng nhắc của Lê Văn Trưng nhiều hơn vài phần tươi cười, thư ký hỏi: “Bí thư Lê gặp được chuyện tốt gì sao?”
Ông cười không nói, ngẩng đầu phân phó: “Quy trình khảo sát thứ sáu này kiểm tra lại một lần, đem phương án cuối cùng gửi cho cả tổ.”
***
Thứ sáu.
Lê Hủ động bút, lật nháp tới trang mới, hí hoáy viết viết vẽ vẽ, nét chữ vội vàng bất kham, cuối cùng vứt lên sách giáo khoa của Thư Nguyện.
Thư Nguyện đối với hành vi này của hắn không còn kinh ngạc. Từ khi Lê Hủ dụng tâm học hành, lúc lên lớp cũng sẽ chép bài, thỉnh thoảng ngứa tay sẽ dùng nháp làm giấy truyền tin. Đối với học sinh đang trong quá trình phấn đấu, Thư Nguyện cũng không quá bắt bẻ tật xấu nho nhỏ này.
“Tiểu Tiểu Tô sắp đầy hai tháng, thứ sau cùng tôi mang nó đi tiêm vacxin nhé?”
Thứ sáu?
Thư Nguyện khó có được mà ở trong lớp học thất thần. Cậu cảm giác Lê Hủ luôn có lý do chính đáng hẹn cậu ra ngoài vào cuối tuần, còn không để cậu có cớ từ chối.
“Ừm.” Thư Nguyện viết một chữ, gần cuối giờ mới đem vở trả lại cho hắn.
“Viết một chữ mà cậu mất cả nửa tiết học.” Lê Hủ đóng vở nháp, chống cằm nhìn Thư Nguyện, “Có phải cậu không thích truyền tin với tôi hay không?”
“Phải nghe giảng.” Thư Nguyện mò sách bài tập trong ngăn bàn.
Sau khi thành tích thi giữa kì được công bố, học sinh lớp 11-10 đối với Thư Nguyện đều có cái nhìn khác. Học sinh chuyển trường bình thường không thích nói chuyện thế mà đánh bại top 5 của lớp, vô hình trung gia tăng cảm giác nguy hiểm cho mọi người.
Thêm người thêm đối thủ, tỉ lệ lên lớp ở trung học Thanh Hòa cực cao, dưới tình huống này không khác nào tạo thêm áp lực.
Cạnh tranh giữa học sinh sẽ không biểu hiện rõ ràng ra bên ngoài, hoặc ước ao hoặc đố kị, đều không nói ra, chỉ dùng tinh lực lớn nhất thời thời khắc khắc theo dõi đối thủ cạnh tranh đang làm gì, sau đó chính mình cũng hoang mang rối loạn mà làm theo như vậy.
Cho nên, thời gian nghỉ giữa giờ, vốn nên thả lỏng Thư Nguyện lại lấy bài tập ra, xung quanh lập tức vang lên tiếng lật sách ào ào, ai cũng không dám lười nhác.
Nhưng Lê Hủ không thuộc nhóm cạnh tranh ngầm này, hắn có học hay không cũng chả sao, không học cũng không chết được, tất nhiên chẳng thể lý giải tinh thần khổ học của đám học sinh xuất sắc.
“Lúc lên lớp thì thôi đi, giải lao rồi cũng không muốn nói chuyện với tôi sao?” Lê Hủ vắt tay lên lưng ghế Thư Nguyện. Đây là tư thế hắn đặc biệt yêu thích, dường như chỉ cần Thư Nguyện ngả về phía sau là hắn có thể đem đối phương ôm trọn trong vòng tay mình.
Chỉ là Thư Nguyện không như ý hắn ngả ra sau, cậu đem sách bài tập đặt trước mặt Lê Hủ, chỉ vào đề bài mà nói: “Giải bài này đi.”
“Làm đúng thì cậu có tới xem tôi biểu diễn không?” Lê Hủ cầm bút lên.
Thư Nguyện không để ý tới hắn.
Lê Hủ khẽ cười, cầm bút suy nghĩ bài tập, muốn theo đuổi người ta trước tiên phải giải đề a.
“Thứ sáu tuần này hai rưỡi chiều, tôi tới đón cậu.” Lê Hủ nghiêng đầu, chăm chú nhìn Thư Nguyện.
Từ góc độ này có thể thấy rõ ràng nốt ruồi dưới đuôi mắt trái Lê Hủ, màu sắc hơi nhạt, khiến người khác không tự chủ được mà bị hấp dẫn.
Thư Nguyện lại nghĩ tới người nhà Lê Hủ. Người em trai kia một chút cũng không giống Lê Hủ. Tướng mạo người nọ thiên về tuấn tú, mà Lê Hủ thiên về khốc suất*, một đôi mắt kia cũng không giống bất cứ người nào trong gia đình.
(*) gốc là bĩ khí soái, chắc kiểu đẹp trai mà cuồng dã, hoang dại :)))
Ánh mắt của Lê Hủ nhìn lâu có thể khiến người ta trầm luân.
“Giải đúng sẽ nghe theo cậu.” Thư Nguyện dời tầm mắt.
“Làm sai thì sao?” Lê Hủ đưa sách bài tập cho cậu.
Thư Nguyện lấy ra bút đỏ: “Làm sai sẽ xem xét tình huống.”
Giáo viên đạp lên tiếng chuông bước vào, lớp học ồn ào lập tức trở nên yên tĩnh. Lê Hủ kề sát Thư Nguyện, thấp giọng hỏi: “Thế nào?”
Không khoa học.
Thư Nguyện nắm bút chậm chạp không có động tác, trong lòng không ngừng tự hỏi, Lê Hủ làm sao trong thời gian ngắn như vậy có thể tiến bộ như thế? Đề bài mà một học sinh bình thường phải mất nửa tiết suy nghĩ, Lê Hủ có thể trong thời gian mười phút nghỉ giữa giờ giải xong, còn hoàn toàn chính xác, thật sự là không khoa học.
Cậu đặt bút, không phải sửa lỗi, mà là ở khoảng trống viết một câu.
___ Tôi đi xem cậu biểu diễn.
Hết chương 23.
Editor: Tùy Tiện
-0 Comment-