[ĐAM MỸ] PHẾ VẬT – CHƯƠNG 18
CHƯƠNG 18. AI CŨNG ĐƯỢC.
Lễ Quốc Khánh kết thúc, học sinh trung học Thanh Hòa lại bước vào giai đoạn ôn tập căng thẳng.
Thứ bảy của tuần đầu tiên sau khi trở lại trường sẽ tổ chức thi giữa kì. Tỉ lệ lên lớp của trường Thanh Hòa rất cao, thi giữa kì đặc biệt được coi trọng, xét về mức độ quan tâm có lẽ chỉ xếp sau thi cuối kì.
Thư Nguyện liếc nhìn chỗ ngồi bên cạnh, đã sắp hết tiết thứ hai mà Lê Hủ vẫn chưa tới, có lẽ tới lớp đúng giờ với hắn mà nói vẫn quá khó.
Tiết tiếng anh dạy thêm hai phút, vừa hết tiết Thư Nguyện đã bị Thôi Thiền Quyên gọi lên văn phòng. Bên ngoài là giúp nàng mang bài tập nghe lên văn phòng, thực tế đối phương muốn nói gì với mình Thư Nguyện không cần động não cũng có thể nghĩ ra được.
Đều là vấn đề thích ứng với trường mới chưa, theo kịp tiến độ học tập không, hoặc là có nảy sinh mâu thuẫn với người khác không…
“Thư Nguyện, sau khi thi giữa kì xong sẽ có một lần chuyển chỗ ngồi.” Thôi Thiền Quyên sau khi ngồi xuống liền từ ngăn kéo lấy ra một tờ danh sách, “Vì tình huống của trò tương đối đặc biệt, cô muốn hỏi ý trò một chút, có đặc biệt muốn ngồi cùng bàn với bạn học nào không?”
Vậy mà lại đoán sai.
Thư Nguyện xoa xoa đầu ngón tay, nói: “Ai cũng được ạ.”
Thôi Thiền Quyên đặt tờ danh sách qua một bên, cười lắc đầu: “Đấy là câu trả lời cô không muốn nghe thấy nhất.” Ngữ khí của nàng ôn hòa, không hề có ý trách móc, “Nếu đổi thành những bạn học khác, khẳng định bọn nó ai cũng nói tên bạn tốt nhất của mình.”
Nàng cầm bút, lướt qua danh sách tên mười mấy bạn học: “Chuyển trường hơn một tháng, trò không có bạn học nào bản thân cảm thấy thân thiết ư?”
Không có sao?
Thư Nguyện tự hỏi.
Khuôn mặt đầu tiên hiện lên trong đầu cậu là Lê Hủ, nhưng cậu biết đối phương không phải thân thiết nhất, cùng lắm chỉ có thể nói là quen thuộc nhất mà thôi.
Cậu không có bạn học đặc biệt thân thiết, cũng không muốn giao lưu cùng ai khác. Cậu biết rõ Thôi Thiền Quyên quan tâm, chỉ cần cậu tùy tiện nói một cái tên, nhất định nàng sẽ sắp xếp giúp cậu.
“Lê Hủ ạ.” Ngoại trừ Lê Hủ, ai sẽ tình nguyện ngồi cùng cái hũ nút như cậu.
Thôi Thiền Quyên khó mà tin nổi, kinh ngạc hé miệng: “Trò xác định?”
“Vâng.” Thư Nguyện gật đầu.
Lúc cậu ra khỏi văn phòng chuông vào tiết vẫn chưa reo, Thư Nguyện về lớp vừa ngồi xuống liền thấy Lê Hủ cầm cốc nước từ cửa sau tiến vào, theo sau hắn còn có Quảng Minh Sâm.
“Mẹ kiếp, anh không biết cái thằng lớp 12 kia khiến người ta ngứa mắt như nào đâu.” Quảng Minh Sâm nổi nóng, “Cướp sân thì thôi đi, mẹ nó kĩ thuật còn rách nát, em với Lâm Khang ngồi nhìn một lúc mà nó còn chưa chạm được tới quả bóng!”
“Chơi không nổi thì đá thằng đó ra, đồng đội của nó không đá nó à.” Lê Hủ nói.
Quảng Minh Sâm mạnh mẽ vỗ đùi một cái: “Vấn đề chính là chỗ đó. Đồng đội đều hận nó tới nghiến răng nhưng đều phải nín lại.”
“Nói trọng điểm.” Lê Hủ gõ gõ bàn học.
Chuông vào học vừa lúc reo lên, Quảng Minh Sâm tóm tắt: “Cái tên kia vừa mới chuyển trường, nghe nói trước đây từng tham gia bạo lực học đường, đánh con nhà người ta tới tàn phế.”
Giáo viên phía trên ra hiệu học sinh mở sách bài tập mới phát ra nghe giảng, Thư Nguyện lại không nhúc nhích. Bốn chữ “bạo lực học đường” này gần như lập tức khiến trước mắt cậu tối sầm.
Cảm giác kinh hãi chạy dọc cơ thể lan tới tận đầu ngón tay, khiến cậu ngứa ngáy, vội vàng cầm cốc nước phía trước trấn an chính mình.
Cánh tay bị đụng một cái, Thư Nguyện quay đầu, Lê Hủ chỉ chỉ sách bài tập: “Ngẩn ra cái gì, trang 27.”
“… À.” Thư Nguyện buông cốc nước, chậm rãi cầm lấy bút, mở sách bài tập.
“Đang giảng tới câu thứ hai.” Lê Hủ nhắc nhở, lại ghé qua xem, “Câu đầu tiên là C… A, cậu làm đúng hết này.”
Thư Nguyện thả bút, cứ thế mà ngẩn người một tiết.
Lê Hủ từ ngăn bàn kéo ra sách bài tập, đối chiếu đáp án của Thư Nguyện.
“Tối nay cậu muốn nghe cái gì?” Lê Hủ một bên chép bài một bên hỏi, “Tôi tìm nhạc phổ luyện đánh cho cậu.”
Lễ Quốc Khánh, mỗi tối trước khi ngủ hắn đều sẽ gọi điện thoại cho Thư Nguyện. Đối phương sẽ cùng hắn hoặc ít hoặc nhiều tán gẫu lung tung, tỉ như hôm nay Bánh Quy thế nào, ban nhạc có chuyện gì vui, vân vân mây mây.
Phần lớn đều là hắn tự mình luyên thuyên, Thư Nguyện im lặng nghe. Thỉnh thoảng hắn sẽ dừng lại xác nhận đối phương còn nghe không, Thư Nguyện sẽ nhẹ giọng hỏi: “Ngày hôm nay đàn bài gì?”
“Đều được.” Thư Nguyện nhìn đề bài nói.
Bảy ngày liên tục ngủ ngon không mộng mị, đối với Thư Nguyện mà nói là chuyện bất ngờ nhất một năm trở lại đây. Bảy ngày, cậu không còn dùng tới số thuốc trong ngăn kéo kia, tuy rằng tùy tiện dừng thuốc có chút không tốt, nhưng cậu quả thức đã không còn phụ thuộc vào chúng nữa.
Thay vào đó, cậu bắt đầu quen dần với tiếng ca của Lê Hủ ___ Nếu ngày nào Lê Hủ gọi muộn, cậu cho rằng đối phương không rảnh sẽ tự động mở vài bản nhạc Lê Hủ đề xuất cho mình.
Thế nhưng cho dù lặp lại bao nhiêu lần cậu vẫn chẳng thể ngủ nổi, trợn tròn mắt nhìn chăm chăm vào một điểm vô định, cho tới khi Lê Hủ gọi tới mới âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cậu không muốn quá quan tâm tới Lê Hủ, lại một mực tham lam cảm giác an toàn trên người đối phương.
Giống như vật kí sinh xấu xí mà chính cậu cũng chán ghét.
“Tối nay có thể sẽ muộn một chút.” Lê Hủ chép xong đáp án, gục xuống bàn nhìn Thư Nguyện, “Biểu diễn…”
Giáo viên vừa giảng bài vừa đi tới, Lê Hủ lập tức nhắm mắt giả bộ ngủ, cũng không thể để Thư Nguyện bị hiểu lầm là lên lớp không chú ý.
Giáo viên đi qua, Lê Hủ từ ngăn bàn kéo ra một quyển vở, tùy tiện viết: Thứ tự biểu diễn ở quán bar bị đẩy ra sau, về đến nhà phải mười hai giờ.
Hắn lén lút giấu dưới bàn đưa qua, đụng đụng chân Thư Nguyện.
Hành động qua mặt giáo viên ngây thơ như vậy đã rất lâu Thư Nguyện không trải nghiệm qua, lúc nhỏ làm tới thành thạo điêu luyện, lớn rồi ngược lại có chút chột dạ.
Cậu đoạt lấy vở, nhìn qua hai lần mới đáp lại: Không sao.
Dừng một chút lại viết tiếp: Một đêm biểu diễn của cậu phí bao nhiêu?
Vở về lại tay Lê Hủ, hắn viết rất nhanh, chữ lớn tới mức chiếm gần hai dòng: Xem nhân khí. Bình thường sẽ hơn 100, một tháng không dưới ba ngàn năm trăm tệ.
Thư Nguyện tính toán một chút, nghiêm túc đề nghị: Tôi dựa theo giá này trả tiền cho cậu.
“Thao.” Nhìn thấy dòng chữ này Lê Hủ nhịn không được ở trước lớp mắng một tiếng.
Mọi người bát quái nhìn lại, giáo viên lên tiếng trách cứ: “Lê Hủ, không được gây sự trong lớp.”
“Được. Em ra ngoài đứng.” Lê Hủ tâm tình không tốt đá ghế đứng lên, ném vở lên bàn từ cửa sau đi ra ngoài.
Thư Nguyện lén lút kéo vở lại xem một lần, tự nhận thấy không có bất cứ vấn đề gì. Đều là người nghe, cậu nguyện ý trả tiền, sao vẫn chọc đối phương tức giận?
Tan học, cậu nằm ngoài trên bệ cửa sổ nhìn ra ngoài, trên hành lang không có bóng dáng Lê Hủ, người kia vô tung vô ảnh, không ai đoán được hắn đi chỗ nào.
Buổi trưa lúc đi ăn cơm cậu gặp Cố Vãng, đối phương ngồi xuống vị trí trống trước mặt cậu: “Lê Hủ đâu, nó không bám lấy cậu à?”
“Không biết.” Thư Nguyện xúc một thìa cơm.
Cố Vãng cười cười, hai người cũng chỉ mới quen, chưa thân tới độ cùng ăn cơm cùng nói chuyện. Không có Nhậm Liêu, Cố Vãng ăn rất nhanh, hắn ăn xong rồi Thư Nguyện vẫn đang chầm chậm gảy rau cải xanh.
Hắn vốn muốn chờ đối phương ăn xong, vì vậy lấy di động nhắn tin giết thời gian.
“Mày ở đâu? Không đi học à?” Hắn gửi cho Lê Hủ một tin.
“Nhậm Liêu yêu dấu, viết xong kiểm điểm chưa?” Gửi cho Lê Hủ xong liền tới Nhậm Liêu. Hôm nay Nhậm Liêu ngủ trong lớp, bị giáo viên bắt được, phạt hắn sau giờ học viết bản kiểm điểm một nghìn chữ.
Nhậm Liêu không hồi âm, phỏng chừng vẫn đang viết.
Lê Hủ ngược lại rất nhanh trả lời: Ở phòng kho.
“Chờ chút lát tao qua tìm mày.” Cố Vãng nhắn lại.
Vừa ngẩng đầu, Cố Vãng liền bắt gặp ánh mắt Thư Nguyện, đối phương rất thẳng thắn: “Cậu muốn nói gì với tôi?”
Cố Vãng phần nào hiểu được tại sao Lê Hủ lại ngã dưới chân Thư Nguyện. Người này có sự kiêu ngạo của chính mình, không giống bất kì nam sinh nào Lê Hủ từng kết giao, không phải loại người sẽ kiêng kị nên nói gì làm gì trước mặt người khác.
Những thứ không thể khống chế rất dễ gợi lên dục vọng khiêu chiến, mà người cũng thế.
“Cậu coi Lê Hủ là bạn sao?” Cố Vãng hỏi.
Thư Nguyện ngây ngẩn cả người: “Không biết.”
Hai chữ ‘bạn bè’ đối với cậu quá xa lạ. Từ nhỏ tới lớn, cậu ngoại trừ học tập chính là khiêu vũ, chưa từng có người cùng cậu về nhà, chưa từng có người mỗi ngày gọi điện, chưa từng có người mua trà sữa bạch tuộc chiên cho cậu…
Rất nhiều chuyện nhìn qua tựa như chuyện đương nhiên, thế nhưng nó đã sớm chệch khỏi quỹ đạo thường ngày.
Lê Hủ là bạn của cậu sao?
Cố Vãng nhăn mày, Thư Nguyện hiếm thấy sốt ruột mà giải thích: “Thật sự không biết.”
“Được rồi.” Cố Vãng đứng dậy, “Tôi chỉ muốn nói, không biết cậu có mục đích gì, nhưng đừng lợi dụng Lê Hủ.”
***
“Mục đích?” Lê Hủ tựa vào lưng ghế, xoa xoa mi tâm, “Mục đích ngủ trên lớp chính là bồi dưỡng tinh thần tỉnh táo để nghe giảng.”
“Có đạo lý.” Nhậm Liêu giơ ngón cái, vùi đầu tiếp tục viết kiểm điểm.
“Đừng có mà nghe Lê Hủ nói bậy!” Cố Vãng từ ngoài cửa tiến vào, mang theo hộp cơm nóng hổi.
Nhậm Liêu quăng giấy bút, vội vàng mở nắp hộp: “Đói chết anh…”
“Của tao đâu?” Lê Hủ hỏi.
“Mày là ai hả? Cũng không phải người yêu tao.” Cố Vãng đem mì ăn liền mua trong căn-tin đặt trước mặt Lê Hủ, “Này là hết sức có lòng quan tâm rồi đấy.”
Lê Hủ phối hợp ôm quyền nói: “Cảm tạ ngài.”
Ghét thì ghét, lúc bụng đói thì mì ăn liền cũng biến thành sơn hào hải vị. Lê Hủ ra ngoài lấy nước nóng trở về, cầm nắp hộp cơm của Nhậm Liêu đậy lên.
“Ngoại trừ Cường tử, lớp 12 năm nay còn học sinh chuyển trường nào không?” Lê Hủ hỏi thẳng.
Cố Vãng nhìn liền biết hắn đang suy nghĩ cái gì.
“Không có.” Cố Vãng quay đầu xác nhận lại với Nhậm Liêu, “Đúng không?”
“Không có.” Nhậm Liêu khoát khoát tay, “Chỉ có cái tên Cường tử đó.”
“Không thể nào.” Lồng ngực Lê Hủ không rõ lý do mà trở nên đau đớn, khuôn mặt Thư Nguyện giàn rụa nước mắt hiện lên rõ ràng, “Không thể nào…”
Hết chương 18.
Editor: Tùy Tiện
-0 Comment-