[ĐAM MỸ] PHẾ VẬT – CHƯƠNG 15
CHƯƠNG 15. PHẾ VẬT
Đêm nay Lê Hủ về nhà sớm, vốn tưởng sẽ đụng phải Diêu Dĩ Lôi, kết quả trong phòng khách chỉ có mình dì Ngô đang lau dọn, phòng bếp cũng không có ai.
“Người phụ nữ kia ra ngoài rồi?” Lê Hủ đứng ở huyền quan đổi dép, “Dì mau khóa trái cửa lại đi.”
Dì Ngô biết mặc dù luôn hành động bất kính, nhưng tính tình cũng không xấu. Bà một bên lau dọn một bên nói: “Phu nhân đi họp phụ huynh cho Tiểu Quyết, muộn một chút mới về.” Ngồi dậy nhắc nhở, “Cậu cẩn thận một chút, sàn nhà vẫn còn ướt, dễ trượt ngã.”
“Biết ạ.” Lê Hủ tới bàn trà cầm lên một cả táo tây, cắn một miếng, đi tới cầu thang lại quay đầu, “Dì Ngô, mệt mỏi thì nghỉ ngơi chút đi, bọn họ đều không ở đây, lười biếng một chút cũng không vấn đề gì.”
Lên lầu hai hắn mới phát hiện Lê Văn Trưng cũng ở nhà, căn phòng cuối hành lang quanh năm đóng chặt khẽ hé mở, lộ ra ánh đèn ấm áp.
Căn phòng này chỉ có một mình Lê Văn Trưng bước vào, quét dọn vệ sinh đều là ông tự tay làm ___ Lau chùi mỗi bức ảnh của Bạch Sương, đồ đạc bà đã từng dùng, giống như bà chưa từng rời đi.
Lê Hủ đối với hành động này của Lê Văn Trưng khịt mũi coi thường. Lúc Bạch Sương còn sống ông ta chỉ khiến bà đau khổ, chết đi rồi còn giả bộ “nhìn vật nhớ người” cái gì chứ?
Lê Hủ đóng sầm cửa phòng, ném balo, tới ban công ôm Bánh Quy vào.
Hai ngày nay Bánh Quy lúc nào cũng trong trạng thái buồn ngủ, Lê Hủ cho nhóc đó ăn cá khô xong không bao lâu nó liền leo lên giường, cuộn thành một ụ mà ngủ. Lê Hủ vuốt ve ngay cả lỗ tai Bánh Quy cũng không thèm động, bộ dáng uể oải.
Lê Hủ nằm trên giường, móc di động trượt tới khung chat với Đàm Hiên Lâm, suy nghĩ một chút liền thoát ra, nhắn cho Cố Vãng.
“Này, mèo mà buồn ngủ là làm sao?” Lê Hủ tóm tắt.
Cố Vãng rất nhanh liền gọi tới: “Bị cảm à? Uống thuốc chưa?”
“Không chảy nước mũi.” Lê Hủ thả tay sờ sờ Bánh Quy bên giường, “Thời tiết này cũng không dễ bị cảm đúng không?”
“Hay là bệnh dạ dày?” Cố Vãng đoán.
Lê Hủ chưa từng nuôi mèo, Bánh Quy hắn cũng chỉ mới chăm sóc chưa đầy ba tháng. Không giống Cố Vãng, nhà hắn nuôi một đàn mèo, có thể xưng là “bách khoa toàn thư mèo”.
“Thức ăn cho mèo quá lớn, hoặc là mày đổi loại mới nó chưa quen.” Cố Vãng nói, “Đàm Hiên Lâm có biết mày để tâm tới mèo của nó như vậy không?”
“Cho tao rồi thì là của tao, liên quan gì tới cậu ta.” Lê Hủ gối đầu lên cánh tay, trở mình ngáp một cái, “Được rồi, mai tao sẽ nhờ dì Ngô mang nó đi khám.”
Nói tới đây, hai người đều trầm mặc thật lâu.
“Cúp máy rồi à?” Lê Hủ nói.
Cố Vãng thở dài: “Mai mày không tới trường đúng không?”
“Không.” Lê Hủ nói xong liền do dự, “Buổi chiều, sẽ cố gắng về trước buổi chiều.”
“Mày hứa hẹn với tao làm gì, tao bắt mày về tới trường chắc?” Cố Vãng cười, “Tao đi tắm, cúp đây.”
***
Dòng nước ấm bao trùm cơ thể , Thư Nguyện hắt hơi một cái. Cậu nhu nhu cái mũi, tăng thêm độ nóng, hơi nước như làn sương trắng rất nhanh phủ kín phòng tắm.
Lấy sữa tắm, Thư Nguyện hít một hơi, một tay cầm vòi sen, một tay tìm tới hạ thân, thuần thục làm vài động tác, phía dưới vẫn không có bất kì phản ứng nào.
Phế vật.
Cậu tự giễu.
Đối với chuyện này cậu chỉ có thể chấp nhận, tẩy sạch bọt trên người liền lấy khăn mặt qua loa lâu người, mặc đồ ngủ ra ngoài.
Vừa ra khỏi phòng tắm liền hắt xì một cái, Ti Liễu đang xem tivi liền nhìn sang: “Có phải bị cảm rồi không?”
“Hình như vậy ạ.” Thư Nguyện thấy bà muốn đứng lên liền vội nói, “Phòng con có thuốc rồi.”
Cậu rót một cốc nước ấm về phòng, mở ngăn kéo tìm một hồi, ngoại trừ mấy lọ thuốc tây không có viên thuốc cảm nào.
Có lẽ do tâm lý, cậu cảm thấy mũi càng ngày càng tắc, cuống họng cũng không thoải mái, nuốt nước miếng cũng khó khăn. Trên bàn còn dư lại kẹo bạc hà từ hôm qua, Thư Nguyện bóc vỏ xong ngậm lấy, sấy khô tóc xong liền ngã xuống giường, chưa tới năm phút liền thiếp đi.
Cậu ngủ không sâu, rất nhiều hình ảnh hiện lên, phân không rõ là mơ hay thực___
Cậu đang nghe hát, từ tai nghe phát ra giọng của Tống Duyệt Niên, tiếng ca sâu lắng, như thanh âm từ xưa vọng về.
Thanh âm Tống Duyệt Niên cùng ngoại hình của hắn không giống. Hắn thiên về ôn nhu dịu dàng, thanh âm lại trầm thấp từ tính, phảng phất như gió thu.
Dần dần, Thư Nguyện cảm thấy không đúng. Thanh âm bỗng trở nên bừa bãi mà phóng đãng, dường như đang phát tiết sự bất lực cùng phẫn uất của chính mình.
Thư Nguyện như bị người nhìn thấu bí mật, hoảng hốt giật tai nghe, thế nhưng thanh âm kia vẫn cuồn cuộn không ngừng ập tới. Cậu giương mắt nhìn, phía trước xuất hiện vũ đài cực lớn, Lê Hủ đứng trên sân khấu ca hát, dưới khán đài chỉ có một mình cậu là khán giả.
Ánh sáng từ trên người Lê Hủ rời đi, quét tới trên mặt Thư Nguyện. Cậu bị hào quang kia làm chói mắt không mở nổi, bên tai mơ hồ nghe thấy ai đó gọi tên cậu, sau đó cái trán nóng bỏng bị vật lạnh trườm lên.
“Tiểu Nguyện, con sốt rồi.” Giọng Ti Liễu trở nên rõ ràng, “Dậy đo nhiệt độ một chút nhé.”
Thư Nguyện nặng nề nâng mi, đập vào mắt là trần nhà trắng xóa, Ti Liễu ở bên cạnh cậu, lấy xuống khăn mặt đã không còn lạnh, sờ sờ trán cậu: “Hôm qua con đi đâu thế? Sao lại nóng tới mức này chứ?”
Thư Nguyện sờ sờ trán, lòng bàn tay cũng nóng, căn bản sờ không ra có gì khác biệt. Cổ họng ngược lại thật sự không thoải mái, kẹo bạc hà chẳng có tác dụng.
“Mấy giờ rồi ạ?” Thư Nguyện ngồi dậy, hất chăn quấn quanh eo.
“Hơn tám giờ.” Ti Liễu đem cái chăn bị vò một cục trải lại, “Hôm nay không có bài kiểm tra đúng không? Mẹ gọi cho chủ nhiệm xin nghỉ rồi, hôm nay con ở nhà nghỉ ngơi thật tốt là được.”
Thư Nguyện xoa xoa huyệt thái dương, uể oải đi rửa mặt, ăn xong một bát cháo hoa lại về phòng đo nhiệt độ.
Ba mươi chín độ hai. Hoàn Hảo. Vẫn chưa quá nóng.
Cậu bên này không quá để ý, Ti Liễu lại có chút khẩn trương: “Mẹ gọi bác sĩ tới truyền nước nhé? Sốt cao sẽ rất khó chịu!”
Thư Nguyện vung vung tay, nằm thẳng trên giường: “Không cần ạ, ngủ một giấc sẽ tốt thôi.”
Thời điểm cậu sốt nghiêm trọng nhất lên tới bốn mươi độ sáu, Ti Liễu nói kém chút nữa não cậu sẽ bị tổn thương. Đó là đoạn thời gian Thư Nguyện sa sút nhất, mỗi ngày cậu đều nằm trong phòng bệnh, xung quanh chỉ toàn màu trắng, tuyệt vọng tới mức chỉ muốn một tấm vải trắng tới đắp lên, kết thúc ở đây.
Không ai nghĩ cậu có thể gắng gượng vượt qua, nhưng cậu không muốn mẹ mỗi ngày đều lấy nước mắt rửa mặt.
“Nghe lời.” Ti Liễu nói, “Đây không phải là sốt nhẹ.”
Thư Nguyện nhắm mắt lại, trước khi ngủ thiếp đi lại mở mắt ra.
“Mẹ, con buồn ngủ lắm.” Thư Nguyện liếc nhìn cốc nước trên tủ đầu giường, “Con uống thuốc trước, buổi chiều sẽ truyền nước.”
***
Ngày cuối cùng của tháng chín, khí trời quang đãng chuyển nhiều mây, trước khi ra cửa Lê Hủ đem áo mưa gấp kĩ để trong balo, lại mang Bánh Quy cho dì Ngô, nhờ dì đưa nó đi khám.
Trên đường tới nghĩa trang bầu trời vang lên vài tiếng sấm nhưng lại không hề có dấu hiệu đổ mưa.
Lê Hủ vẫn nhớ, ngày này ba năm trước trời mưa từ sáng tới đêm muộn, hoa trong vườn Bạch Sương trồng trước khi chết đều không sống nổi.
Tránh gặp mưa giữa đường, Lê Hủ vịn chặt tay ga, chọn đường nhỏ ít đèn giao thông mà đi, rất nhanh liền tới nghĩa trang.
Nghĩa trang quanh năm đều là mùi đèn hương, hun tới đôi mắt cay cay.
Lê Hủ ôm một bó cúc trắng, mang theo đồ ăn Bạch Sương thích nhất, bước lên từng bậc thang ___ Mộ của Bạch Sương nằm ở lưng chừng núi.
“Lại qua một năm.” Lê Hủ ngồi xổm xuống, cắm hoa vào chiếc bình đặt trước mộ, “Mẹ vẫn cười như vậy.”
Trên ảnh, Bạch Sương dịu dàng mỉm cười, lộ ra má lúm đồng tiền, trong mắt cũng ngậm ý cười. Lê Hủ chỉ có đôi mắt là giống bà, còn lại đều giống Lê Văn Trưng. Nếu chỉ để lộ đôi mắt, rất nhiều người sẽ nghĩ rằng hắn là một người ôn nhu.
“Giờ con không trốn học nữa, thỉnh thoảng cũng sẽ làm bài tập, mẹ ở trong mơ cũng đừng giận, thật khó mới gặp một lần, nói chuyện vui vẻ không tốt sao?” Lê Hủ mở hộp điểm tâm, lại đốt một nén nhang, “Điểm tâm là thím Điền làm. Bà ấy vẫn còn nhớ, con còn chưa nhắc thím đã làm xong rồi.”
Nghĩ tới ánh đèn cuối hàng lang tối qua, Lê Hủ cười cười: “Đúng rồi, ông ta cũng không quên được mẹ.”
Lê Hủ ở nghĩa trang hơn một giờ mới rời khỏi.
May mà trời không mưa, Lê Hủ tới trưa về tới nhà, vừa vào cửa Bánh Quy liền chạy tới bên chân hắn, cắn chặt ống quần không muốn nhả.
“Bác sĩ nói do thức ăn nên dạ dày nó không tốt.” Dì Ngô một bên lau cầu thang một bên nói, “Loại thức ăn kia nó không tiêu hóa được, bác sĩ nói cần đổi sang loại khác, dì đã mua về rồi.” Bà chỉ chỉ bàn trà, “Thuốc cho nó ở kia, uống hai ngày là khỏi.”
“Vâng, cảm ơn dì.” Lê Hủ ôm lấy Bánh Quy, “Hừm, nhỏ như vậy mà cũng phải uống thuốc.”
Đi qua phòng ăn Lê Hủ liền nhìn thấy Diêu Dĩ Lôi đang bận bịu, hắn liếc một cái liền ôm Bánh Quy chạy lên lầu, vờ như không thấy.
Cả buổi sáng không động tới điện thoại, Lê Hủ thả Bánh Quy xuống liền tựa vào thành giường xem tin nhắn.
Hơn mười giờ, Cố Vãng gửi cho hắn video Nhậm Liệu đang thi chạy, phía dưới còn để lại một câu: “Siêu cấp soái ca phá kỉ lục đường đua của Thanh Hòa.”
“Trâu bò, chạy 200m à?” Lê Hủ hỏi.
Cố Vãng giọng điệu dạy bảo sửa lại cho đúng: “Sai, là 1000m, pha bứt tốc cuối cùng kia thật là mê người.”
Lê Hủ lại hỏi: “Mày cũng không sợ thêm nhiều tình địch a.”
“Tình địch cái rắm, tao không uống trà xanh được không.” Lần này là giọng Nhậm Liêu, phỏng chừng vừa cướp điện thoại của Cố Vãng.
Lê Hủ liếc nhìn đồng hồ, mười một giờ năm mươi, thời điểm ăn trưa.
“Nhìn giúp tao xem Thư Nguyện có ở nhà ăn không, tao không muốn cậu ấy một mình, rất đáng thương.” Lê Hủ nói.
“Nói không chừng người ta thích một mình thì sao. Mày mặt nóng dán mông lạnh, mày mới đáng thương.” Cố Vãng đoạt lại di động trong tay Nhậm Liêu, tuy nói vậy nhưng vẫn nghển cổ đem nhà ăn rà soát một lần, lại đẩy Nhậm Liêu hướng bên kia tìm.
“Không thấy a.” Cố Vãng trả lời.
Hết chương 15.
Editor: Tùy Tiện
===
Lời tác giả: Mọi người đoán được Nguyện Nguyện bị ức hiếp như thế nào không?
===
-3 Comments-
Nguyện Nguyện bị hành hạ đến nỗi ảnh hưởng tâm lí và cả sinh lí bình thường đúng k? Lí do vì bạn nhảy của Nguyện Nguyện có cảm tình với cậu ấy nên tụi crush bạn nhảy NN bắt nạt? Điều mình muốn hỏi là liệu quá khứ NN có bị r*pe hay k thôi, chứ đọc cũng nghĩ tình huống này nhưng vẫn cố thuyết phục là k phải mà chỉ là bắt nạt bình thường 🥹🥹🥹 hãy nói là k có đi 😭😭😭
Nói ko với r*pe ạ. Nhưng mà NN bị đánh :((
Mình đọc tới khúc đó rồi ạ, nhưng cũng ám ảnh quá
Cảm ơn bạn đã edit nha ❤️