[ĐAM MỸ] PHẾ VẬT – CHƯƠNG 12
CHƯƠNG 12. BỊ THƯƠNG MÀ SỢ HÃI
Điểm yếu?
Sáng sớm hôm sau, lúc đặt bánh trứng đem theo từ nhà lên bàn Thư Nguyện, Lê Hủ không khỏi tự giễu.
Hắn nhiều thêm một điểm yếu, người để ý tới được bao nhiêu? Dùng điểm yếu tới công kích hắn lại được bao nhiêu?
Thư Nguyện còn chưa tới, Lê Hủ thả hộp điểm tâm sáng xuống liền rời đi, thẳng hướng ban xã hội khối 12.
Khối 12 lúc này đã có rất nhiều người, dù sao đã sắp tới kì thi đại học, học sinh ngoan đều là chạy đua với thời gian, chỉ hận không thể ôn tập nhiều hơn người khác một phút.
Ngồi gần cửa là một nữ sinh, nàng bị Lê Hủ làm cho cả người không dễ chịu. Cho dù Lê Hủ ở trường danh tiếng có chút ác liệt, nhưng gương mặt kia quả thực là rất soái, bị người như vậy nhìn chằm chằm là ai thì cũng khó mà đem lực chú ý dời đi nổi.
“Ôi chao.” Sau một khắc, Lê Hủ liền chống tay lên mặt bàn của nàng, “Lớp mấy người có phải có học sinh mới chuyển tới không?”
Nữ sinh run lên: “A, cậu nói Lư Chính Cường?”
“Đúng.” Lê Hủ kém nước vỗ tay thôi, cuối cùng cũng coi như chuyến này không uổng công, “Không ở đây sao?”
“Không có.” Nữ sinh không cần quay đầu cũng có thể kết luận, “Buổi sáng nếu không thấy hắn thì sẽ không tới nữa đâu.”
“Hắn ngồi chỗ nào?”
Nữ sinh chỉ vào chỗ trống dãy thứ tư, bàn thứ hai từ dưới lên.
Cường tử.
Lư Chính Cường.
Trở lại lớp, trong lòng Lê Hủ vẫn nhắc đi nhắc lại hai danh tự này. Nếu như không phải trùng hợp, người này chính là Cường tử mà Thư Nguyện nhắc tới.
Chuông reo vào lớp, tâm trí hắn vẫn còn bay bỏng tự do. Lê Hủ tiện tay mở một quyển sách trong tay, Thư Nguyện ở bên cạnh nhìn hắn một chút: “Tiếng anh.”
“Ồ.” Lê Hủ lúc này mới phát hiện hắn đang cầm sách ngữ văn, lật lật ngăn bàn lôi sách tiếng anh ra, ném sách văn vào, lại quay đầu liếc số trang cần mở từ Thư Nguyện.
Hắn vô tình nhìn thấy hộp điểm tâm trong ngăn bàn của đối phương.
Lê Hủ đem sự tình của Cường tử ném ra sau đầu, hắn nghiêng người, thu hút sự chú ý của Thư Nguyện: “Ăn ngon hay không?” Hắn tin tưởng tay nghề của thím Điền, lần trước Thư Nguyện ăn xong chè xoài chân trâu ở nhà hắn thái độ đối với hắn tốt hơn nhiều lắm.
Thư Nguyện chỉ ngừng lại vài giây tiêu cự lại chuyển về sách giáo khoa. Một tay cậu cầm sách, một tay lấy ra hộp điểm tâm từ trong ngăn bàn trả về cho Lê Hủ.
“Sao vậy?” Lê Hủ mở ra, bánh trứng bên trong chưa hề bị động tới, “Cậu không ăn?”
Thanh âm Thư Nguyện vang lên từ sau sách giáo khoa: “Không cần.”
“Cậu lại đau dạ dày giống hôm qua khóc trốn dưới lầu thì sao? Tôi cũng không thể lúc nào cũng quản cậu được.” Lê Hủ gảy gảy sách giáo khoa của Thư Nguyện.
Nhớ tới bộ dáng xấu hổ bị Lê Hủ nhìn thấy, Thư Nguyện hận hận trừng đối phương một cái, xoạt xoạt viết lên giấy nháp mấy câu, ném qua cho hắn.
“Hôm qua đi vội không ăn, hôm nay đã ăn rồi.”
Nét chữ thanh tú thường ngày được viết ngoáy, Lê Hủ tưởng tượng bộ dáng Thư Nguyện giương nanh múa vuốt cảm thấy cực kì đáng yêu, hệt như Bánh Quy lúc không vồ được gậy mèo.
Vừa hết tiết Lê Hủ liền cầm hộp điểm tâm tới trước mặt Thư Nguyện: “Ăn một miếng, ngày mai tôi sẽ không mang tới nữa.”
Thư Nguyện nhìn chằm chằm bánh trứng không nhúc nhích, Lê Hủ cầm một miếng nhét vào miệng, hàm hồ nói: “Yên tâm, không hạ độc.”
Thư Nguyện bất đắc dĩ cầm ăn một miếng.
Hôm sau là buổi luyện tập cho lễ khai mạc hội trường, thái độ Thư Nguyện khác thường, cậu chờ tới khi Lê Hủ xuống mới xuống, xuống tới nơi cũng là một bước không rời Lê Hủ, khóe mắt lại không ngừng mà theo dõi khối 12 luyện tập.
Lê Hủ đoán được cậu đang tìm ai nhưng vẫn làm bộ không biết, thuận theo tầm mắt cậu nhìn sang: “Đang tìm ai thế?”
“Không có.” Thư Nguyện lập tức cúi đầu.
Trong lúc luyện tập, Lê Hủ thấy được Thư Nguyện đều vô tình hoặc cố ý nhìn về hướng khối 12, mà bản thân lại lẩn trong đám đông như muốn trốn.
“Cậu ấy dường như có chút sợ Cường tử.” Lê Hủ tựa người cạnh hành lang lớp Cố Vãng, “Mày có bao giờ đối với ai kiểu vừa muốn nhìn thấy người ta, lại vừa không muốn đối phương thấy mình không?”
“… Có chút biến thái.” Cố Vãng cười ra tiếng, “Nói như đang theo dõi vậy?”
“Có thể tao nói hơi sai.” Lê Hủ sờ sờ túi quần lại nhớ ra đây là trường học không thể hút thuốc, “Thư Nguyện dường như muốn biết vị trí của Cường tử để trốn tới nơi mà hắn không phát hiện được.”
Hắn cảm thấy vô luận miêu tả thế nào cũng có cảm giác quái dị, lại không chỉ ra được điểm bất thường ở chỗ nào.
Cố Vãng nghe xong cũng không hiểu lắm, hắn ngồi xổm trên đất, tay đỡ cằm trầm tư hồi lâu, tới khi chân tê rần mới dựa tường đứng lên.
“Tao chỉ nghĩ tới hai trường hợp.” Cố Vãng phân tích ngắn gọn, “Hoặc là tự ti yêu thích, hoặc là bị tổn thương mà sợ hãi.”
Một, vì thích nên muốn nhìn, lại bởi vì tự ti nên trốn tránh.
Hai, vì từng bị đối phương thương tổn mà sợ hãi, muốn trốn tới nơi đối phương không thấy được.
“Không thể nào là vế trước.” Lê Hủ rất nhanh phủ định, “Tao đã tới lớp 12-15 nhìn rồi, tên kia nhìn rất hèn mọn… Không phải tao trông mặt mà bắt hình dong, là thằng đó thực sự hèn, từ trong ra ngoài đều tỏa ra mùi xấu xa, cho dù tao cũng không muốn tiếp xúc người như thế.”
“Thư Nguyện thích loại hình như vậy thì sao?” Cố Vãng hỏi.
“Không thể đâu.” Lê Hủ cau mày, bộ dáng khó mà tiếp thu nổi, “Tao hỏi bạn cùng lớp của nó, Cường tử là loại ngạo mạn kiêu căng, chả có chút ấn tượng tốt nào.”
“Được rồi.” Cố Vãng kết luận, “Vậy chính là trường hợp sau.”
___ Bị tổn thương mà sinh ra sợ hãi.
Trong lòng Lê Hủ xẹt qua một loạt nghi vấn.
Vì sao bị tổn thương?
Dùng phương thức nào tổn thương cậu ấy?
Tổn thương mà cậu phải chịu lớn chừng nào?
Vấn đề này xoay trong đầu Lê Hủ cả một ngày, thời điểm tan học đi theo phía sau Thư Nguyện, đối phương vì sự im lặng hiếm có của hắn mà quay đầu lại nhìn hắn cũng không phản ứng kịp, vẫn trưng ra bộ dáng nghiêm nghị.
“Lần trước cậu nói cậu sẽ biểu diễn,” Ngữ khí Thư Nguyện bình thản, “Là tiết mục thứ mấy?”
“Thứ___” Lê Hủ hai mắt sáng ngời, “Cậu sẽ tới xem?”
“Cậu nói thứ tự đi đã.” Thư Nguyện nói.
“Thứ hai.” Lê Hủ giơ hai ngón tay, “Biểu diễn xong tôi đưa cậu về nhà.”
Thư Nguyện gật đầu, xem như đã nhận lời.
Cậu đeo cặp bước trên đường, trên đầu là sắc cam ấm áp cuối chiều, dưới chân là bóng cây đổ dài.
Lê Hủ duỗi tay mô phỏng máy ảnh, đem bóng lưng Thư Nguyện thu vào ống kính của chính mình.
Nếu sợ hãi của cậu bởi vì không có năng lực chống trả, vậy hắn muốn làm vũ khí sắc bén nhất trong tay Thư Nguyện.
***
Lễ hội trường diễn ra đúng hạn, lễ khai mạc các lớp dựa theo thứ tự tập luyện mà diễu hành, sau đó tại vị trí được chỉ định trên sân mà ngồi xuống.
Tới khối 12 diễu hành, Thư Nguyện cao cao ngước cổ lên, ở trong đám người xa lạ tìm kiếm khuôn mặt lạ lẫm.
Lê Hủ ngồi phía sau Thư Nguyện, hỏi: “Diễu hành đẹp mắt không?”
“Tôi không xem diễu hành.” Thư Nguyện đáp gọn gàng dứt khoát, “Tôi tìm người.”
Lê Hủ cũng không quanh co lòng vòng: “Cường tử?”
“Ừm.” Thư Nguyện không hề che giấu.
Đứng phía trước đài chủ tịch hô khẩu hiệu là lớp 12-13, tay Thư Nguyện đặt trên đầu gối nắm lại thành quyền, đôi mắt hết sức chăm chú nhìn chằm chằm đám nam sinh của lớp.
Vẫn không có.
Chỉ còn lại vài lớp chưa diễu hành, Thư Nguyện khẩn trương tới sau lưng đổ mồ hôi lạnh, không khỏi rùng mình một cái, cảm giác buồn nôn xông thẳng lên cổ họng.
Cảm giác nôn mửa trực trào, cậu vội che miệng muốn chạy ra khỏi hàng lại bị Lê Hủ một phát bắt được cánh tay.
“Đi đâu?” Lê Hủ ngước mắt nhìn cậu.
Sắc mặt Thư Nguyện tái nhợt đáng sợ, cậu muốn tránh thoát tay Lê Hủ nhưng lại chẳng còn sức lực.
“Bỏ… Đi nhà vệ sinh.” Thanh âm hàm hồ truyền ra từ kẽ ngón tay.
Thanh âm của Tổng phụ trách báo tên lớp truyền tới tai Lê Hủ, hắn níu chặt tay Thư Nguyện: “Tới lớp 14 rồi, chờ một chút.”
“Không…” Thư Nguyện lắc đầu một cái, tay bị Lê Hủ siết lại càng kịch liệt giãy giụa, “Thả ra.”
Người xung quanh dồn dập nhìn lại, Lê Hủ chẳng để tâm, nhưng hắn sợ Thư Nguyện khó chịu.
“Tôi đi cùng cậu.” Hắn chống đất nhảy lên một cái, ôm Thư Nguyện nhanh chóng rời khỏi sân tập trung.
Phòng học không một bóng người, tiếng nước ào ào từ phòng vệ sinh ở trong không gian yên tĩnh càng vang dội.
Thư Nguyện vốc nước lạnh lên mặt, đè nén cảm giác muốn nôn xong mới đóng vòi.
Người trong gương không còn chút kiêu ngạo, sợ hãi rụt rè, dễ dàng lo lắng, giống như lão hổ bị bẻ đi răng nanh, há mồm không dám tiếp tục gầm rú, chỉ có thể bi thiết kêu rên.
Thư Nguyện lần nữa lau mặt. Cậu bước khỏi phòng vệ sinh, Lê Hủ đang tựa vào lan can nhìn về phía sân tập.
Nhìn thấy Thư Nguyện đi ra Lê Hủ liền đưa nước ấm mới lấy tới: “Lại đau dạ dày sao?”
Hắn biết rõ nguyên nhân nhưng vẫn hy vọng Thư Nguyện có thể nói thật cho hắn. Nếu vết sẹo chẳng thể tự lành, hắn không muốn tự tay rạch ra, hắn chỉ muốn vì Thư Nguyện mà chữa lành nó.
Thư Nguyện cầm cốc nước, lòng bàn tay lạnh lẽo cảm thụ nhiệt độ ấm áp truyền tới.
Mỗi lần mất khống chế đều tới không đúng lúc, cậu tận lực muốn che dấu ngược lại đem nội tâm khủng hoảng phô bày trước mặt Lê Hủ càng rõ.
“Cường tử ở lớp nào?” Thư Nguyện hỏi.
Chuyện này rất khó giải thích, nhưng cậu cảm thấy Lê Hủ biết, chỉ là không xác định hắn biết được nhiều hay ít. Thế nhưng cảm giác bị nhìn thấu này tựa như vẫn nằm trong giới hạn an toàn của cậu, không hề khiến cậu cảm thấy hoảng loạn vì bí mật bị phơi bày.
Lê Hủ liếc mắt nhìn cậu, lại gác người lên lan can.
Diễu hành đã xong, lúc này thầy chủ nhiệm đang ở trên đài đọc diễn văn. Bài diễn văn dài dòng vang vọng khắp sân trường, vừa to vừa rõ khiến toàn bộ đám học sinh cuối dãy ngủ gà ngủ gật.
“Lớp 15.” Lê Hủ chỉ về một phía, “Bên kia, lớp thứ tư đếm ngược sang.” Trên sân, mỗi lớp chia thành hai hàng, vị trí của lớp 15 rất rõ ràng.
Thư Nguyện không cận thị nhưng khoảng cách quá xa, cậu phân không rõ ai với ai.
“Tên đầy đủ của hắn là gì?” Thư Nguyện xoay người tựa lên lan can hỏi.
Lê Hủ cười khẽ, cùi chỏ khoát lên bên cạnh, nghiêng người hỏi cậu: “Sao cậu chắc chắn tôi biết tên hắn?”
“Đoán.” Thư Nguyện không để ý, “Đoán sai thì thôi.”
Lê Hủ rất rõ ràng, không phải Thư Nguyện đang dùng phép khích tướng, mà cậu thật sự không thèm để ý, tên thật của Cường tử là gì đối với cậu có lẽ không quá quan trọng.
“Lư Chính Cường.” Lê Hủ nói, “Gọi còn không thuận miệng bằng cường tử.”
Thư Nguyện khóe miệng khẽ nhếch, Lê Hủ cho rằng cậu đang cười, nhìn kỹ mới thấy ánh mắt cậu tràn ngập khinh bỉ. Hắn chưa từng thấy vẻ mặt này của Thư Nguyện. Đến tột cùng đã phát sinh chuyện gì mới khiến cậu vừa thấp thỏm lo âu, vừa xem thường gã?
“Cậu hận hắn?” Lê Hủ thử thăm dò.
Kì thực không nên hỏi. Hắn không biết quá khứ của Thư Nguyện, cho nên không cách nào giải quyết chuyện phiền não của đối phương. Nhưng hắn vẫn hỏi. Hắn đang đánh cược. Nếu Thư Nguyện bằng lòng tâm sự cùng hắn thì sao?
“Hận?” Thư Nguyện lẩm bẩm, “Nói là xem thường thì đúng hơn.”
Cậu xem thường những kẻ ti tiện, giả làm chó săn, lấy danh nghĩa “phục vụ kẻ mạnh” mà đem người yếu thế như giun dế mà dẫm đạp.
Bọn họ lấy chuyện ức hiếp người làm niềm vui, máu chảy trong người biến thành đen, lại tự xưng là cường đại mà đem lương tâm nén vào cống rãnh tanh tưởi.
Hết chương 12.
Editor: Tùy Tiện
-0 Comment-