[ĐAM MỸ] PHẾ VẬT – CHƯƠNG 11
CHƯƠNG 11. ĐIỂM YẾU
Thư Nguyện dùng ba giây điều chỉnh lại tâm tình.
Nhưng cũng chỉ là lung tung lau mặt, dùng tay quẹt đi nước mắt không kịp thu hồi. Cậu tựa vào bảng thông báo muốn đứng lên, kết quả chân mềm nhũn liền ngã ngồi trở lại, Lê Hủ nhanh tay đỡ lấy mới tránh cho cậu khỏi ngã.
“Sao vậy, chỗ nào không thoải mái?” Lê Hủ vừa lên tiếng mới phát hiện thanh âm của mình quá mức ôn nhu, ngay cả lúc hắn chơi với Bánh Quy cũng chưa từng dịu dàng như thế.
Lê Hủ kéo mấy cái không được, phát hiện Thư Nguyện đang tự nắm cổ chân, hắn liền ngồi xổm xuống: “Tê chân?”
“Ừm.” Thư Nguyện hít hít cái mũi, vùi đầu ngồi xuống phía sau bồn hoa.
“Thân thể không thoải mái sao?” Lê Hủ làm như không thấy Thư Nguyện khóc, Thư Nguyện cho dù có điều khó nói cũng sẽ không chia sẻ cùng hắn, mà hắn càng không muốn chạm tới lòng tự trọng của cậu.
Thư Nguyện khẽ duỗi chân, xoa xoa cổ, ngước mắt nhìn bốn phía sau đó liền rũ xuống.
Thanh tâm hỗn tạp trong quá khứ tại một khắc khi Lê Hủ xuất hiện liền biến mất, dường như những chuyện cậu không thể quên kia chỉ là ảo giác.
“Đau dạ dày.” Thư Nguyện nói dối, tay đè lên bụng.
Lý do này không chê vào đâu được.
Lê Hủ tự nhiên tin: “Không ăn sáng sao? Bây giờ còn đau không? Tôi đưa cậu tới phòng y tế nhé?”
“Không cần, không đau.” Thư Nguyện vỗ vỗ chân, tựa như chuyện vừa rồi không liên quan tới cậu mà đứng lên.
Tâm trạng của cậu chuyển biến quá nhanh, Lê Hủ nhất thời không phản ứng kịp, trong đầu vẫn là bộ dáng Thư Nguyện nước mắt giàn giụa ngước lên nhìn hắn. Hắn yên lặng đi phía sau Thư Nguyện, lúc đi tới cầu thang Thư Nguyện quay đầu nhìn hắn một chút.
Lê Hủ lập tức cảm thấy đối phương có chuyện muốn nói: “Sao thế?”
Thư Nguyện nắm chặt nắm đấm, kì thực không phải chuyện quan trọng, từ trước tới giờ cậu chưa từng lợi dụng người khác giúp mình làm bất cứ điều gì, nhưng mà Lê Hủ…
“Cậu biết người tên Cường tử không?” Thư Nguyện chỉ biết biệt danh của đối phương, cậu nhớ tới lúc tập trung giữa giờ lại bổ sung, “Lớp 12.”
“Cường tử? Tên đầy đủ là gì?”
Thư Nguyện không trả lời được, cậu lắc đầu: “Thôi.”
Khối 12 có mười tám lớp, tên có chữ “Cường” lại rất phổ biến. Lê Hủ chạy tới khối 12 hỏi Cố Vãng. Cố Vãng cũng không giúp được: “Không biết tên đầy đủ thì quá khó, lớp tao có tới hai người phù hợp kia kìa.”
“Có thể thu nhỏ phạm vi không?” Nhậm Liêu ở một bên giúp đỡ, “Ban tự nhiên hay xã hội?”
“Khó nói.” Lê Hủ nhớ tới vẻ mặt Thư Nguyện khi nhắc tới tên kia cũng là mờ mịt, “Thư Nguyện cũng không rõ.”
Cố Vãng nghĩ nghĩ: “Mày có nghĩ qua quan hệ giữa Thư Nguyện cùng cái tên Cường tử kia như thế nào không? Kiểu muốn hỏi làm quen hay hỏi thăm người quen cũ?”
Có Cố Vãng nhắc nhở Lê Hủ cả ngày đều canh giữ bên người Thư Nguyện chờ cơ hội hỏi cậu, nhưng mỗi lần muốn mở miệng, nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Thư Nguyện hắn lại nuốt vào.
Mỗi tuần, tiết cuối cùng ngày thứ năm là thời gian toàn trường tổng vệ sinh, nếu như không có lịch trực nhật thì học sinh có thể tự do hoạt động trong một tiết này. Tuần này Thư Nguyện không phải trực nhật, cậu ngồi trong phòng học làm xong bài tập làm văn buổi tối. Trước khi tan học mười phút, cậu đứng lên thu thập tốt sách vở, lúc xuống tới sân bóng rổ liền nhìn thấy Lê Hủ.
Lúc trước chỉ đứng nhìn từ xa, hôm nay cậu chọn một băng ghế trống gần phía Lê Hủ nhất ngồi xuống, chăm chú nhìn nam sinh bắt mắt trên sân kia.
Hắn dễ dàng đưa bóng lên rổ, người cổ vũ cho hắn cũng không ít. Thư Nguyện không rõ, hắn vốn là nam sinh được rất nhiều người hoan nghênh, vì sao trong lớp lại bị “xa lánh” như vậy.
Đối phương rất nhanh phát hiện ra cậu, nhân lúc nghỉ giữa hiệp Lê Hủ liền chạy đến bên cạnh, chống đầu gối hỏi cậu: “Đến xem tôi chơi sao?”
Thư Nguyện không đáp, Lê Hủ liền đổi câu hỏi: “Mấy giờ rồi?”
Mới hỏi xong chuông tan học liền vang lên, Lê Hủ bất đắc dĩ nhún nhún vai: “Hôm nay cũng có người tới đón cậu sao?”
“Tôi tự mình trở về.” Thư Nguyện đáp.
“Vậy tôi đi cùng cậu nhé?” Lê Hủ hỏi. Người trên sân đang gọi hắn, hắn không để ý tới, kiên nhẫn chờ Thư Nguyện trả lời.
Mồ hôi từ thái dương Lê Hủ chảy xuống, Thư Nguyện sờ túi, lấy ra khăn giấy đưa tới: “Được.”
“Hủ ca, chơi nữa không?” Đám người lại gọi, Lê Hủ xoay người khoát tay một cái, “Lần sau đi.”
***
Xe phân phối lớn như mãnh thú lao khỏi cổng trường, Thư Nguyện từng có trải nghiệm sâu sắc, hai tay tự giác mà siết chặt eo Lê Hủ.
Lê Hủ giảm tốc độ, nghiêng đầu nói: “Trên người tôi toàn là mồ hôi, cậu không cần ôm chặt như thế, tôi sẽ đi chậm một chút.”
Lực đạo trên eo lập tức giảm đi, Lê Hủ cúi đầu nhìn, hai tay Thư Nguyện vẫn siết lấy áo hắn, có lẽ vẫn sợ hắn đột nhiên tăng tốc.
Lê Hủ cong khóe môi, nhẹ nhàng lách qua dòng xe, lúc về tới tiểu khu còn sớm hơn giờ bình thường Thư Nguyện về rất nhiều.
Sau khi xuống xe Thư Nguyện đem mũ bảo hiểm trả Lê Hủ: “Cảm ơn.”
“Không có gì muốn nói với tôi sao?” Lê Hủ đẩy kính chắn, chăm chú nhìn Thư Nguyện. Dựa vào tính cách của Thư Nguyện, trừ khi có chuyện muốn nhờ, bằng không tuyệt đối sẽ không chỉ bằng hai câu đơn giản liền ngồi lên xe hắn.
Dưới ánh mắt nghiêm túc của Lê Hủ, ý nghĩ của Thư Nguyện bị dao động. Cuối cùng cậu từ bỏ, đem những lời đã chuẩn bị tốt nuốt vào trong bụng: “Gặp lại sau.”
Cậu nói xong liền quay đầu, vừa vặn khiến Lê Hủ nhìn không được thần sắc của cậu.
“Được thôi.” Lê Hủ không ép cậu, “Coi như trả công tôi đưa cậu về, có thể trả lời tôi một vấn đề không?”
Thư Nguyện nhìn về phía hắn.
“Tại sao cậu lại chuyển tới Thanh Hòa?”
Tiếng xe cộ qua lại ồn ào, Lê Hủ hỏi rất khẽ, nếu như không để ý liền bị tiếng ồn xung quanh nuốt chửng. Mà Thư Nguyện lại nghe rõ ràng rành mạch từng từ.
Tay cậu nắm chặt, ngón cái xoa xoa hổ khẩu.
Cậu đang do dự.
Lê Hủ cười cười: “Không muốn trả lời vậy tôi đổi một vấn đề khác.” Hắn bước lại gần, vẫn là thanh âm khe khẽ ấy, hỏi: “Cậu là người gốc ở đây sao?”
Thư Nguyện âm thầm thở phào nhẹ nhõm, vấn đề này ngược lại không khó trả lời: “Không phải.”
Có được đáp án, Lê Hủ ‘được voi đòi tiên’ mà truy hỏi: “Cậu chuyển tới đây bao lâu rồi?”
Thư Nguyện phòng bị nhìn hắn, Lê Hủ kéo kính chắn xuống: “Coi như tôi chưa hỏi. Ngày mai gặp.”
Xe phân phối lớn mang theo thanh âm ồn ào nhanh chóng lao đi, tới ngã tư liền không nhìn thấy nữa. Thư Nguyện nghĩ tới ấn tượng lần đầu tiên khi gặp Lê Hủ, khóe miệng không khống chế được khẽ cong lên.
***
Buổi tối, Lê Hủ tới phòng tập từ rất sớm, vừa mở cửa liền hỏi: “Cố Vãng đâu?”
“Còn chưa tới.” Thi Thành Cẩn đang ăn trái cây, xiên một miếng táo nhai rôm rốp, “Vội như thế là đi đòi nợ đấy à?”
“Tìm nó có chút việc, gọi điện thì không nghe.” Lê Hủ khoanh chân ngồi trên sofa, đôi mắt liếc tới notebook của Tống Duyệt Niên, “Anh đổi nghề viết nhạc cổ phong à?”
Tống Duyệt Niên thu hồi khổ nhạc: “Thỉnh thoảng đổi phong cách một chút.”
Thi Thành Cẩn ôm bát đi tới: “Tống ca, thương lượng một chút a. Em đánh ghi-ta, anh chuyển lên hát chính, được không? Mỗi ngày đều hát cổ họng em cũng muốn hỏng rồi.”
“Cheng___” Hàn Khải Vân gõ chũm chọe, thành công thu hút sự chú ý của Thi Thành Cẩn, “Buổi tối mày với Thẩm luật sư tiết chế không kêu quá sức, cổ họng sẽ không hỏng được.”
“Tao đánh chết mày!” Thi Thành Cẩn buông bát, xông tới bóp cổ Hàn Khải Vân liều mạng lắc.
Lúc này Cố Vãng vội vã chạy tới, Lê Hủ đột nhiên đứng lên, vừa muốn hỏi chuyện liền bị Tống Duyệt Niên chặn trước: “Sao bây giờ mới tới? Có chuyện gì bận hả?”
“Có một tiết kiểm tra muộn.” Cố Vãng bỏ cặp sách xuống, “Tới lượt chúng ta?”
“Sắp. Chúng ta luyện lại đoạn phức tạp nhất một lần.” Thi Thành Cẩn uống nước hắng giọng, cầm micro lên.
Đêm biểu diễn này Lê Hủ có chút mất tập trung, may mắn không làm ra sai lầm nào, chính là Hàn Khải Vân phát hiện lúc trên sân khấu hắn nhiều lần nhìn về phía Cố Vãng.
Vừa vào cánh gà Hàn Khải Vân liền trêu: “A Hủ, mày cũng đừng coi trọng Cố Vãng a. Cẩn thận A Liêu tìm mày tính sổ.”
“Bớt đi, đừng có mà ly gián.” Lê Hủ đấm vai Hàn Khải Vân, quay đầu nói với Cố Vãng, “Hôm nay tao đưa mày về, có chuyện muốn nói.”
***
“Nói đi.” Vừa ra khỏi bar Cố Vãng liền hỏi.
Lê Hủ ném mũ bảo hiểm cho hắn, Cố Vãng tiếp được, xoay trái xoay phải nhìn ngắm: “Mới mua?” Hoa văn trên mũ là đôi hỏa long, một đen một hồng quấn lấy nhau tạo thành chữ “S”, rất khốc*.
(*) Khốc: vừa đẹp vừa ngầu
“Ừ. Đội cẩn thận, đừng có làm bẩn.” Lê Hủ ngồi lên xe, chỉ chỉ phía sau ra hiệu Cố Vãng ngồi lên.
Cố Vãng liếc hắn một cái: “Ngày nào tao cũng gội đầu, rất sạch sẽ.” Trừ khi đồ chơi này chuẩn bị cho người đặc biệt, bằng không cũng không cần xem như bảo bối như thế.
Lê Hủ cười cười, không nói.
Đưa Cố Vãng về tới nhà, Lê Hủ xuống xe, đốt một điếu thuốc, dáng vẻ dường như rất thất vọng.
“Cuối cùng thì mày muốn nói gì?” Cố Vãng hỏi, “Có liên quan tới Cường tử?”
Lê Hủ tặng hắn một ngón cái.
“Thư Nguyện không phải người ở đây.” Lê Hủ sắp xếp lại suy nghĩ, “Tao nghĩ cậu ấy chuyển tới đây cũng không lâu.” Lần trước đưa Thư Nguyện từ Hoan Du về tới tiểu khu nhà cậu hắn liền phát hiện, khu Hoan Du không tính là hẻo lánh, mà Thư Nguyện đối với nơi này rất xa lạ, trên đường đi vẫn không ngừng quan sát, mãi tới phụ cận trường học mới ngừng.
“Cho nên?” Cố Vãng không hiểu, “Cái này có liên quan gì đến Cường tử?”
“Có.” Lê Hủ rít một hơi thuốc, “Cậu ấy mới chuyển tới được nửa tháng, làm sao sẽ hỏi thăm một người mà ngay cả họ tên đầy đủ cũng không biết?”
“Ý mày là hai người bọn họ trước kia đã quen biết?” Cố Vãng vỗ tay cái độp, “Đúng rồi, ban xã hội mới có học sinh chuyển trường, có phải Cường tử không thì chưa xác định, nhưng mà___”
Cố Vãng chuyển đề tài: “Mày chắc chắn Thư Nguyện thật sự muốn tìm người kia?”
Không chắc chắn, Lê Hủ trong lòng quyết đoán mà khẳng định, nhưng mà điều này cũng không ảnh hưởng việc hắn nhớ kỹ người từng được chính miệng Thư Nguyện nhắc tới.
“Là tao muốn tìm.” Lê Hủ nói.
Cố Vãng sững sờ, lập tức hiểu ra ý đồ của Lê Hủ.
“Một khi mày đã sa vào, mày sẽ có điểm yếu.” Cố Vãng có lòng tốt nhắc nhở, “Lê Hủ, không phải tất cả mọi người sẽ đều bị mày chế phục.”
Hết chương 11.
Editor: Tùy Tiện
-0 Comment-