[ĐAM MỸ] PHẾ VẬT – CHƯƠNG 10
CHƯƠNG 10. “CHỊ DÂU Ở KIA!”
Lý do gượng gạo, không biết Đàm Hiên Lâm tin thật hay không, cuối cùng vẫn hậm hực quay về lớp.
Lê Hủ nằm nhoài trên bàn học nghe, mất tập trung nghe thầy mỹ thuật giảng bài, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn bạn cùng bàn ngồi thẳng tắp bên kia. Khi nghe giảng, biểu tình Thư Nguyện so với bình thường sinh động hơn nhiều, có thể nhìn ra cậu rất hứng thú với học tập. Lê Hủ đổi sang bản thân, Thư Nguyện lúc nào cũng lạnh nhạt với hắn, là không có hứng thứ sao?
Tiết mỹ thuật không khí lớp cũng không quá nặng nề, mà thầy giáo cũng không nghiêm khắc. Lê Hủ nhân cơ hội này, không hề cố kị mà quấy rối Thư Nguyện nghe giảng: “Tôi và cậu ấy chia tay rồi.”
Thư Nguyện lông mày không thèm động, đầu cũng không thèm ngẩng lên, Lê Hủ lại nói: “Tôi nói với cậu ấy yêu đương sẽ ảnh hưởng tới học tập.”
Lần này khóe miệng Thư Nguyện giật giật, nhưng vẫn như cũ không lên tiếng, lười đoán trong hồ lô của Lê Hủ bán thuốc gì.
Phía trước truyền xuống giấy trắng, thầy giáo giao bài tập. Mỗi người vẽ một bức tranh, đề tài là thứ khiến mình sợ hãi nhất. Trong phòng học lục tục vang lên thanh âm bút chì ma sát lên giấy, mọi người cũng khe khẽ thảo luận với nhau.
Lê Hủ giơ giơ tờ giấy trắng, nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết bản thân sợ cái gì liền nghiêng đầu nhìn Thư Nguyện. Bút bị cậu nắm rất lâu, có lẽ là không nghĩ ra, chỉ tượng trưng mà vẽ vài đường liền dừng lại.
Nếu hỏi Thư Nguyện trước kia cậu sợ nhất cái gì, cậu sẽ chặt đinh chém sắt mà nói: “Không có.”
Trước khi mười tám tuổi, Thư Nguyện dám nghĩ dám làm, lại hiếu thắng. Cậu thích cảm giác khiêu chiến với khó khăn, càng yêu hào quang sân khấu rực rỡ.
Sau mười tám tuổi, cậu chôn vùi quá khứ, tình nguyện vứt bỏ tất cả vinh quang từng thuộc về mình.
Thư Nguyện thả bút màu, đổi sang bút đen, bắt đầu từ góc trái trang giấy trắng xuất hiện những đường kẻ đen. Ban đầu mỗi nét đều cách nhau một khoảng, sau đó động tác của cậu càng ngày càng nhanh, cơ hồ là bôi đen cả trang giấy.
Mảng đen như vòng xoáy đem cậu hút xuống, bên tai vang lên tiếng rên rỉ của chính mình cùng những tiếng cười nhạo liên tiếp.
Thư Nguyện ôm đầu, cậu muốn thoát ra, lại không ngăn nổi sức mạnh vòng xoáy u ám.
Khi cậu tuyệt vọng, thanh âm quen thuộc kéo cậu trở về: “Thư Nguyện?”
Đường nhìn trở nên rõ ràng, vòng xoáy đen ngòm trở thành những đường nét bất quy tắc, Lê Hủ ở một bên nhỏ giọng gọi tên cậu.
Thư Nguyện buông bút, chậm rãi quay đầu: “Sao vậy?”
“Cậu ngẩn người cái gì?” Lê Hủ chỉ chỉ giấy vẽ của cậu, “Cậu sợ tối?”
“Cái gì?” Thư Nguyện chưa phản ứng lại.
Lê Hủ đoạt tranh của cậu, ngắm nghía hồi lâu mới nói: “Tôi vẽ thêm cho cậu, có bút xóa không?”
Thư Nguyện vẫn chìm trong hồi ức đáng sợ, trì độn mà trả lời: “Không có.”
“Há.” Lê Hủ hỏi bàn trên, “Ôi chao, có bút xóa không?”
Mượn được bút xóa xong Lê Hủ liền cặm cụi tô tô vẽ vẽ lên trang giấy đen thùi, không lâu lắm trên giấy liền xuất hiện vài ngôi sao trắng.
“Như vậy sẽ không sợ nữa.” Lê Hủ cầm tranh giơ trước mặt Thư Nguyện.
Chỉ vài ngôi sao bé xíu lại như tô điểm cả khung giấy.
Xua đuổi thứ u tối mà cậu căm ghét nhất.
Vẻ thẫn thờ trên mặt Thư Nguyện khẽ biến đổi.
“Vẽ xấu như vậy.” Thư Nguyện nói thầm, sau đó viết tên lên mặt sau.
Lê Hủ không tỏ ý kiến, ở trên giấy kí tên của chính mình, vậy là hoàn thành.
Thứ hắn sợ, có lẽ là sống trong thù hận cùng sự ngông cuồng của chính mình.
Tiết tự học, Thôi Thiền Quyên tới thông báo cuối tháng chín này Thanh Hòa sẽ tổ chức hội trường trong hai ngày, ban ngày sẽ thi đấu thể thao và bày các gian hàng bán đồ cũ, buổi tối sẽ biểu diễn văn nghệ.
Hành trình học tập gian nan vô vị cuối cùng cũng có thêm chút gia vị, những học sinh bình thường không quá năng động cũng không nhịn được mà lộ vẻ vui mừng.
Tan học, Lê Hủ ôm theo bóng rổ cản đường Thư Nguyện. Hắn bước lùi, vừa vặn quan sát biểu tình của đối phương: “Lễ hội trường cậu muốn tham gia hoạt động nào?”
Thư Nguyện không lên tiếng, bước chân một mạch tiến về phía trước không ngừng. Lê Hủ hạ tầm mắt, hỏi: “Buổi tối cậu bận gì không?”
“Không.” Thư Nguyện không nhìn hắn.
“Tóm lại hai ngày đó cậu rảnh đúng không.” Lê Hủ xoay xoay trái bóng, “Tối hôm đó có muốn tới xem tôi biểu diễn không?”
Bên cạnh sân bóng rổ truyền tới tiếng hô cổ vũ, Lê Hủ trong lòng ngứa ngáy muốn tới làm vài ván, mà Thư Nguyện vẫn chưa trả lời, hắn liền kiên nhẫn đợi.
“Không xem.” Rất nhanh đã tới cổng trường, Thư Nguyện dừng bước.
Lê Hủ nghĩ nghĩ một chút liền bừng tỉnh, Thư nguyện đang chờ hắn nói hết câu. Hắn cũng không quanh co lòng vòng: “Là ban nhạc biểu diễn, nếu cậu thích cũng có thể yêu cầu một bài bất kì.”
Hai mắt Thư Nguyện sáng lên, nhưng sân khấu khiến cậu vừa mơ ước vừa sợ hãi nên không lập tức đáp ứng: “Đến lúc ấy lại nói.”
“Được. Cậu nghĩ xong rồi thì nói cho tôi.” Lê Hủ nhìn hướng cổng trường, “Nếu không tôi đưa cậu về nhé, hôm nay tôi có xe.”
“Không cần.” Thư Nguyện lập tức từ chối, “Có người tới đón.”
Sân bóng rổ lại truyền tới vài tiếng hét, Lê Hủ vỗ bóng chạy qua. Thư Nguyện đứng tại chỗ nhìn đám đông nhường lối cho hắn. Lê Hủ nhập đội, gọn gàng ném một cú ba điểm.
Thật sự khiến người ta không thể dời mắt, tuy rằng ban đầu sẽ khiến đối phương nghĩ hắn hung hăng vênh váo, sau khi ở chung rồi thì không còn đáng sợ như vậy nữa.
Thư Thiệu Không đỗ xe chờ bên ngoài, Thư Nguyện mở cửa liền thuận miệng hỏi: “Thầy cô giảng quá giờ sao?”
Hôm nay cậu ra muộn, chính vì xem Lê Hủ chơi bóng quá nhập tâm. Thư Nguyện thắt chặt dây an toàn, nói: “Giải nốt một đề thôi ạ.”
“Theo kịp tiến độ học tập chứ?” Thư Thiệu Không mới lái được vài chục mét liền phải giảm tốc độ, ông bấm còi, xe phía trước vẫn đứng bất động.
“Kịp ạ.” Thư Nguyện nói. Cậu nhìn ra ngoài, phía trước là trạm xe bus, có rất nhiều học sinh đứng bên cạnh xe cậu, tắc đường khá nghiêm trọng. Thư Thiệu Không nhịn không được muốn vượt lên, Thư Nguyện nói: “Sau này để con tự về.”
Khoảng cách xe trước xe sau quá nhỏ, Thư Thiệu Không không tìm được khoảng trống chỉ có thể dừng một chỗ. Bàn tay ông nắm chặt vô lăng, nói: “Cha và mẹ không yên tâm.”
Lý do là gì trong lòng mọi người đều rõ ràng.
Thư Nguyện nhìn chằm chằm đoàn học sinh leo lên xe bus phía trước. Thời gian Thư Thiệu Không đi công tác đều tự cậu bắt xe về, có lúc là Lê Hủ không để ý sự phản đối của cậu mà đi cùng. Lúc đông đúc sẽ chen chúc với cậu, ở phía sau tạo thành vòng bảo vệ để cậu không bị người khác đụng trúng.
Cho dù không muốn thừa nhận nhưng sự thật chứng minh, cậu đã không còn chán ghét cùng bài xích Lê Hủ.
“Cuối tuần trước con vẫn tự mình đi về.” Thư Nguyện thu hồi tầm mắt, “Cha đừng lo.”
Xe cuối cùng cũng có thể di chuyển, Thư Thiệu Không vừa quan sát vừa nói: “Trở về lại nói chuyện cùng mẹ con đi.”
Ti Liễu đáp ứng, nhưng một mặt bà không yên lòng, một mặt lại muốn Thư Nguyện có thể trở lại như xưa.
“Cũng không phải không được.” Ti Liễu múc cho cậu một bát canh, “Chỉ là mẹ có một yêu cầu, con phải về sớm, đừng về muộn.”
Yêu cầu này không khó, Thư Nguyện gật gật đầu.
Vì muốn tạo danh tiếng tốt trong ngày khai mạc lễ hội trường, mọi người liền tranh thủ giờ giải lao tập trung giàn dựng và luyện tập tiết mục. Mỗi người so với bình thường đều tích cực hơn, hô khẩu hiệu đều tăm tắp.
Loại hoạt động này bình thường Lê Hủ sẽ không tham gia, nhưng thấy Thư Nguyện đứng trong đội ngũ hắn liền đi theo, tự giác đứng sau cùng, tầm mắt lướt qua đỉnh đầu mấy nam sinh phía trước dính vào gáy Thư Nguyện.
Người kia không tò mò ngó quanh, cũng không nói chuyện với bạn học. Cậu cúi đầu, dường như muốn đem bản thân tàng hình, chỉ lộ ra một đoạn gáy trắng nõn.
Lê Hủ muốn tới gần lại sợ dọa đến cậu. Hắn biết Thư Nguyện không yếu ớt như bản thân nghĩ, nhưng vẫn không tự chủ được mà xem cậu như chiếc lông vũ nhẹ bẫng, gió thổi nhẹ một cái liền bay.
Hai mươi phút dàn dựng và luyện tập rất nhanh liền kết thúc, mọi người lục tục xuống sân khấu. Lê Hủ bị người vỗ vỗ vai, không thể làm gì hơn là dời ánh mắt từ trên người Thư Nguyện ra.
Đối phương là Lâm Khang, người đầu tiên hắn quen khi vào cao trung*, đều thích trốn học.
(*) Cao trung: tương đương lớp 10 tới 12
“Hủ ca, là mày thật a. Cách nửa sân tập tao còn tưởng hoa mắt nhận lầm người đấy.” Lâm Khang cười hì hì nói, “Hội trường muốn trốn ra ngoài tiệm nét không?”
Lê Hủ không hứng thú lắm: “Không, ngày đó tao có việc rồi.”
“Muốn thi đấu à? Tao mang vài người tới trợ uy cho mày ha?”
“Không phải.” Sân tập mọi người chen chúc, Lê Hủ nghiêng người tựa vào lan can nhường đường, “Có việc riêng.”
“Việc riêng?” Lâm Khang sờ cằm hi hi ha ha cười, “Bồi chị dâu à?”
Vừa dứt lời liền thấy Đàm Hiên Lâm bên lớp 12, Lâm Khang giục Lê Hủ nhìn sang: “Chị dâu ở kia!”
Lê Hủ quét mắt, không cảm xúc nói: “Phắn.”
Hai người nói chuyện vài câu liền tách ra. Lê Hủ nhìn xung quanh một chút, không thấy người liền một mình về lớp. Thư Nguyện không có ở chỗ ngồi, Lê Hủ buồn chán ngồi một chốc, trước khi chuông reo vào lớp liền cầm cốc nước của Thư Nguyện đi ra ngoài.
Trời nóng, người đứng chờ không nhiều. Không giống mùa đông, muốn lấy nước nóng còn phải chen chúc với một đống người.
Lấy nước xong hắn theo bản năng quét một vòng sân tập, lại nhìn tới khu kí túc xá cũ, thư viện cùng tòa nhà thí nghiệm bên cạnh.
Đã vào tiết, mấy nơi này đều không một bóng người, hắn thầm mắng bản thân nghĩ nhiều. Bỏ qua bất an trong lòng, Lê Hủ cầm cốc nước trở về, vừa bước được một bước lại không từ bỏ mà liếc nhìn tòa nhà thí nghiệm, quả nhiên phía sau bảng thông báo có người đang trốn!
Bảng thông báo lớn dễ dàng che khuất cả người Thư Nguyện.
Cậu ngồi xổm ở đây rất lâu, người bên cạnh ngày càng thưa thớt, cuối cùng chỉ còn mình cậu.
Chuông vào học đã reo, truyền tới tai cậu chỉ còn những tiếng chói tai ong ong. Cậu đỡ bảng thông báo muốn dậy hai chân lại mềm nhũn đứng cũng không vững.
Dường như cậu trở lại mùa đông năm đó, trong nhà kho bỏ hoang, cậu bị ghì chặt lên cửa sắt han gỉ, trong miệng bị nhét khăn lau bẩn thỉu.
“Dũng ca, mạnh tay một chút!”
“Tiểu tiện nhân khóc rồi này. Ha ha ha ha…”
“Đem mày đánh tàn phế xem còn dám loạn câu dẫn người không.”
“Cường tử, kéo nó lên!”
“Nha… A a…” Thư Nguyện đau tới muốn nôn mửa, đầu cậu nặng nề, vài lần muốn ngã xuống liền bị nắm cổ áo xếch lên, nước lạnh thấu xương dội lên mặt.
Cậu nhìn không rõ, chỉ có từng cơn đau nện xuống da thịt là rõ ràng. Cho dù tầm nhìn có bao nhiêu mơ hồ, vô luận thời gian bao lâu, bọn họ vĩnh viễn như vết dao khắc sâu vào trong đầu cậu.
Khi cậu nghĩ mình trốn được, ông trời lại lạnh lùng giáng cho cậu một bạt tai.
“Trốn ở chỗ này làm gì?” Đỉnh đầu truyền tới thanh âm, Thư Nguyện hoảng sợ ngẩng đầu, đôi mắt ngậm nước, nước mắt nóng hổi đột nhiên lăn xuống.
Hết chương 10.
Editor: Tùy Tiện
-0 Comment-