[ĐAM MỸ] ẢNH ĐẾ ĐẦU ÓC HỎNG MẤT RỒI! – CHƯƠNG 11
CHƯƠNG 11.
19.
Lương Nhung sau khi thử qua trù nghệ của Tống Nính thường thường lưu y lại cùng ăn cơm tối.
Dì giúp việc nhà hắn nấu ăn hương vị đầy đủ, Tống Ninh vui vẻ mà đồng ý.
Có lần, trong lúc ăn cơm, Lương Nhung một bên gẩy cà rốt, một bên tò mò hỏi Tống Ninh: “Lúc trước vì sao anh lại chọn học bác sĩ?”
Tống Ninh nói: “Gia đình muốn tôi học y.”
“Vì cứu người, cống hiến cho xã hội sao?”
“Không phải, vì muốn trị bệnh cho tôi.”
Lương Nhung ngừng lại động tác: “Anh mắc bệnh?”
Tống Ninh không nhanh không chậm lấy cà rốt bị Lương Nhung ghét bỏ gắp vào bát mình, nói: “Không có, vì tôi thích đàn ông.”
20.
Lúc Tống Ninh học cấp ba thầm mến một nam sinh trong lớp.
Nam sinh thích thể thao, chơi bóng rổ rất giỏi. Tống Ninh thường lén lút đi sân thể dục nhìn hắn.
Chuẩn bị tốt nghiệp, Tống Ninh lấy hết dũng khí viết một bức thư tình, muốn chờ tới khi thi đại học kết thúc sẽ đưa cho nam sinh, không ngờ bị mẹ Tống quét dọn phòng phát hiện.
Ba mẹ Tống cảm thấy đây là vấn đề tâm lý, muốn Tống Ninh điền nguyện vọng thi tâm lý học.
“Vốn dĩ tôi cũng chưa nghĩ ra muốn học cái gì, liền đáp ứng.”
Lương Nhung giật mình mở to mắt: “Vậy bây giờ vẫn trị sao?”
Tống Ninh lắc đầu, kiên nhẫn giải thích: “Đồng tính không phải là bệnh.”
Lương Nhung không lên tiếng, cúi đầu yên lặng ăn cơm, đột nhiên không đầu không đuôi nói: “Tôi chơi thể thao cũng rất tốt.”
21.
Cuối tuần, hiếm thấy Tống Ninh xin nghỉ hai ngày, nói có việc muốn ra ngoài một chuyến.
Lương Nhung ngẩng đầu khỏi cuốn manga, cảnh giác hỏi: “Anh đi chỗ nào?”
“Mẹ tôi tuần trước làm một tiểu phẫu, tôi phải về thăm nhà một chút.”
“Ồ.” Thanh âm Lương Nhung rầu rĩ, “Thay tôi hỏi thăm sức khỏe của dì.”
Tống Ninh cảm ơn, cũng dặn dò: “Cậu ở nhà một mình nhớ uống thuốc đúng giờ, ban ngày đừng đi chơi xa quá, buổi tối trước khi ngủ phải kiểm tra bếp gas đã khóa chưa…”
“Biết rồi.” Lương Nhung nhịn không được đánh gãy lời y, “Tôi trước đây một mình vẫn sống rất tốt.”
Tống Ninh sửng sốt hai giây, do dự hỏi: “Cậu muốn cùng đi với tôi không?”
22.
Tống Ninh lái xe mang theo Lương Nhung cùng trở về quê.
Y cũng không biết mình suy nghĩ gì. Ngày hôm qua vừa nhìn thấy ánh mắt cô đơn của Lương Nhung tâm lý liền khó chịu, còn có chút đau lòng.
Tống Ninh liếc mắt nhìn Lương Nhung ngồi bên ghế phụ xem trận bóng rổ đang phát trực tiếp, lắc đầu bất đắc dĩ, cái người lớn tuổi nhưng tâm tính trẻ con này thật khiến người ta không thể yên tâm.
Thế nhưng cái tên “người lớn tâm hồn trẻ con” này lại được ba Tống mẹ Tống hết sức hoan nghênh.
Lúc hai người mở cửa đi vào mẹ Tống đang nằm trên giường nghỉ ngơi, vừa nhìn thấy ảnh đế cao lớn đột nhiên xuất hiện trước mắt liền vui vẻ đến thiếu chút nữa từ trên giường nhảy xuống, bệnh không dưỡng mà khỏi.
Tống Ninh lúc này mới nhớ, hình như mẹ mình là một fan mê phim của Lương Nhung.
Y vội vàng đem cửa phòng chốt lại, dặn dò: “Mẹ chút nữa đừng tỏ ra quen biết cậu ấy.”
Mẹ Tống không hiểu: “Tại sao? Mẹ còn muốn xin chữ kí đây.”
Tống Ninh tóm lược nói: “Cậu ấy mất trí nhớ.”
23.
Cơm tối ba Tống nấu cho mẹ Tống một nồi canh gà, thuận tiện múc cho Lương Nhung một chén.
Lương Nhung đón lấy bát mỉm cười nói cảm ơn, biểu hiện vừa lễ phép vừa gia giáo, Tống ninh thiếu chút nữa tưởng là lão Lương trở lại.
Mẹ Tống bị Lương Nhung mê hoặc cười đến thất điên bát đảo, trên bàn cơm cường điệu: “Đến đều đã đến, đêm nay liền ở lại nhà dì đi.”
Lương Nhung hỏi: “Như vậy có quấy rầy tới dì nghỉ ngơi hay không ạ?”
“Không có không có, có con ở đây dì càng mau khỏe.”
Nói xong liền đuổi Tống Ninh đi thu dọn phòng cho khách.
Tống Ninh vốn dĩ còn muốn gặm chân gà, hiện tại một cái móng còn không sờ được.
Phòng khách nhà bọn họ mấy năm nay không có ai ở, bên trong chất đầy đồ vật thượng vàng hạ cám, thu dọn có chút khó khăn, Tống Ninh đứng giữa phòng không biết nên xuống tay từ đâu.
Lương Nhung một bên gặm chân gà một bên dựa vào khung cửa nhìn y, nói: “Nếu không tôi ngủ trong phòng anh đi.
“Cũng được, vậy tôi ngủ ghế sofa là được.”
Động tác nhai của Lương Nhung ngừng lại, nói: “Nếu anh muốn cùng tôi chen chúc, tôi cũng sẽ không để ý.”
24.
Giường của Tống Ninh rộng tới hai mét, nhưng hai đại nam nhân nằm chung vẫn có chút chật. Y có thể cảm nhận được Lương Nhung và chính mình ngày càng gần, dường như chỉ một chút nữa da thịt sẽ chạm vào nhau.
Tống Ninh sốt sắng nuốt nước miếng, trong bóng tối cẩn thận dịch ra sát mép giường.
Tuy rằng tâm trí của người này mới mười sáu nhưng thân thể vẫn là của vị ảnh đế thành thục mê người. Y là một thanh niên độc thân có dục vọng, rất khó mà không nghĩ nhiều.
Nội tâm Tống Ninh cực kì xoắn cuýt, đang nghĩ chờ Lương Nhung ngủ liền lén lút chạy ra sofa, lại nghe thấy thanh âm hắn vang lên bên tai.
“Sau khi trưởng thành tôi không cùng người khác ngủ chung giường.”
Thanh âm kia ôn nhu trầm thấp, ở trong bóng tối quanh quẩn bên tai. Nhịp tim Tống Ninh không rõ mà đập nhanh, nhỏ giọng đáp lại: “Tôi cũng vậy.”
Lương Nhung dừng một chút: “Trong nhà cũng không có ai hầm canh gà cho tôi.”
“…”
“Cảm ơn anh, A Ninh.”
Hết chương 11.
Editor: Tùy Tiện
-0 Comment-