[ĐAM MỸ] ẢNH ĐẾ ĐẦU ÓC HỎNG MẤT RỒI! – CHƯƠNG 2
CHƯƠNG 2.
6.
Sự việc ảnh chụp náo loạn hai ngày, người trong cuộc đều không có động tĩnh, mọi người liền chấp nhận ảnh đế và tiểu minh tinh là một đôi.
Ngày công chiếu phim điện ảnh mới, ảnh đế tất nhiên xuất hiện, lúc kết thúc nhìn thấy bác sĩ tâm lý mang khẩu trang đứng giữa đám người.
Ánh mắt bác sĩ tâm lý rất đẹp, ảnh đế cách rất xa vẫn có thể nhận ra y.
Ảnh đế kêu trợ lí đi mời y tới.
“Cậu làm sao không nói sớm, tôi có thể đưa cậu tấm vé hàng đầu tiên.”
Bác sĩ tâm lý cười nói: “Không cần, tôi ngồi ở hàng sau vẫn thấy rõ, anh diễn rất tuyệt.”
Ảnh đế hỏi: “Một chốc cậu có rảnh không? Cùng nhau ăn một bữa cơm đi, tôi có một chút vấn đề muốn hỏi cậu.”
Bác sỹ tâm lý nói được.
Đúng lúc này tiểu minh tinh gọi điện thoại tới, nói muốn cùng nhau ăn cơm.
Ảnh đế có chút bối rối.
Bác sĩ tâm lý hiểu ý mà nói: “Vậy lần sau đi.”
Ảnh đế nói: “Được. Lần trước tôi có gọi cho cậu nhưng không được, là đổi số sao?”
Bác sĩ tâm lý: “Không có. Vừa vặn mấy ngày này không cầm theo điện thoại di động mà thôi.”
7.
Bức ảnh ảnh đế cùng tiểu minh tinh ăn tối ngày thứ hai lên hot search, củng cố thêm tình yêu hai người.
Cho dù bản thân ảnh đế không cảm thấy như thế.
Thời điểm hắn và tiểu minh tinh ở gần nhau chưa từng có cảm giác động lòng. Hắn vô tình cố ý nói vài câu, bắt đầu hoài nghi lời tiểu minh tinh nói là thật hay giả.
Ảnh đế do dự một chút, vẫn lấy điện thoại gọi cho bác sĩ tâm lý mời cơm.
“Chúng ta ăn gì đây?” Bác sĩ tâm lý hỏi.
Ảnh đế không kịp suy nghĩ, bật thốt lên: “Hồng quán đi.”
Người đối diện im lặng.
“Làm sao vậy? Cậu không thích sao, không thì chúng ta đổi nhà khác.”
“Không, tôi thích.”
8.
Ảnh đế tới phòng khám đón bác sĩ tâm lý tan tầm.
Bác sĩ tâm lý vừa lên xe liền nói: “Chúc mừng anh nha.”
Ảnh đế không rõ ràng lắm.
Bác sĩ tâm lý quơ quơ điện thoại di động: “Chúc mừng anh tìm được bạn trai. Ngày hôm nay tôi lướt weibo, đã thấy được.”
Ảnh đế cười cười.
Hắn nhìn hướng dẫn chỉ đường tới “Hồng quán”, tới nơi mới phát hiện đây chỉ là một tiệm tôm hùm nhỏ tự mở.
Ảnh đế choáng váng, hắn không biết vì sao mình lại chọn tiệm này, hắn thậm chí còn chưa từng tới.
9.
Một đại minh tinh tới nơi này ăn cơm không quá thích hợp. Bác sĩ tâm lý nhìn ra sự do dự của hắn, nói: “Nếu không chúng ta đóng gói một phần mang về ăn?”
Ảnh đế nói được.
Bác sĩ tâm lý xuống xe mua đồ, ảnh đế đem xe dừng tại ven đường, ngồi trong xe quan sát tất cả.
Bà chủ quán một bên vừa đóng gói vừa cùng bác sĩ tâm lý hàn huyên, thoạt nhìn rất thân quen.
Đợi bác sĩ tâm lý lên xe ảnh đế mới nhớ tới: “Đã nói mời cậu ăn cơm, sao lại đảo khách thành chủ mất rồi.”
Bác sĩ tâm lý thỏa mãn ôm hộp đồ ăn, nói: “Không sao.”
10.
Hai người cùng trở về nhà ảnh đế, bác sĩ tâm lý quen cửa quen nẻo đi vào nhà bếp, mở tủ lấy bát đũa.
Ảnh đế đứng ở cửa phòng bếp kinh ngạc nhìn y.
Bác sĩ tâm lý ngượng ngùng cười, giải thích: “Thời gian trị liệu anh thường mời tôi lưu lại ăn cơm.”
Ảnh đế hiểu rõ gật đầu, hỏi: “Những kí ức thiếu hụt của tôi có thể nhớ lại sao?”
Bác sĩ tâm lý cắn đũa suy nghĩ một hồi, nói: “Cũng không hẳn, hơn nữa tốt nhất không nên nhớ lại, bằng không không phải bỏ đi công sức trước đó sao.”
Ảnh đế khó nén có chút thất lạc.
Bác sĩ tâm lý an ủi: “Có được có mất, cũng may vấn đề của anh đã trị tận gốc, mất đi một chút kí ức có quan hệ gì đâu?”
11.
Giọng bác sĩ tâm lý rất ôn nhu, ảnh để nghe cảm thấy đặc biệt thoải mái.
Hắn biết bác sĩ tâm lý đã ba năm. Thời điểm bắt đầu trị liệu hầu như mỗi ngày y đều sẽ tới.
Ảnh đế rất thích nằm lặng nghe y nói, thanh âm rất êm tai, giống như bây giờ không nhanh không chậm.
Mà bởi nguyên nhân tâm lý, nhiều lúc hắn sẽ bất tri bất giác mà thiếp đi, đôi khi là mấy tiếng, cũng có khi là mấy ngày.
Lúc tỉnh lại thấy y vẫn ở bên cạnh, cảm giác thật an tâm.
12.
Cơm nước xong bác sĩ tâm lý giúp hắn rửa bát.
Trước khi tiễn người tới cửa, ảnh đế hỏi: “Sau này cậu có thể thường xuyên tới trò chuyện cùng tôi không?”
Bác sĩ tâm lý nở nụ cười, lộ ra lúm đồng tiền nhỏ: “Có thể, nhưng sẽ thu phí theo giờ nha.”
Ảnh đế cười theo, nói: “Được a.”
Hết chương 2.
Editor: Tùy Tiện
-0 Comment-