[Đam mỹ] ẢNH ĐẾ ĐẦU ÓC HỎNG MẤT RỒI! – CHƯƠNG 9
CHƯƠNG 9.
6.
Ngày thứ hai Tống Ninh dựa theo địa chỉ Lương Nhung viết tìm tới cửa.
Đây là một khu biệt thự xa hoa cách trung tâm thành phố rất xa. Thời điểm Tống Ninh vào cửa còn bị bảo an dừng lại hỏi han hồi lâu.
Tống Ninh kiên nhẫn giải thích một lần lại một lần: “Tôi là bác sĩ tâm lý của Lương tiên sinh.”
Nhân viên bảo an dường như là fan của Lương Nhung, sống chết không chịu tin hắn có vấn đề cần tới bác sĩ tâm lý, chỉ vào y nói: “Nói, cậu có phải fan cuồng theo dõi hay không!”
“Tôi không phải…”
Lời phản biện không có hiệu quả, bảo an gọi điện cho Lương Nhung, yêu cầu xác nhận.
Một lát sau, Lương Nhung mặc áo ba lỗ bóng rổ, kéo khăn xuống, nhìn Tống Ninh nhíu nhíu mày: “Anh là ai?”
Trong lòng Tống Ninh nói xong đời, hôm này khẳng định không thể đi vào.
Mắt thấy bảo an chuẩn bị đuổi người, Tống Ninh đột nhiên nhanh trí: “Tôi là do mẹ cậu tìm tới, buổi trưa hôm qua chúng ta vừa mới gặp đó.”
Lương Nhung vừa nghe, nhớ lại vài giây, nói với bảo an: “Cho vào đi, có thể là mẹ tôi tìm tới dọn vệ sinh.”
Tống Ninh: “…”
7.
Tống Ninh đi theo Lương Nhung tiến vào nhà.
Biệt thự của Lương Nhung được sửa sang rất sành điệu, nhìn ra được là đã mời người nổi tiếng thiết kế.
Tống Ninh âm thầm than thở một phen, cùng hắn giải thích: “Lương tiên sinh, tôi không phải người quét dọn, tôi là bác sĩ.”
Không biết đối phương nghe lọt hay không, hắn đi thẳng tới tủ lạnh, một hơi uống nửa lon nước rồi ném vào thùng rác: “Tôi biết rồi, anh đi phòng bếp rửa bát đi.”
Tống Ninh: “…”
Y nhìn túi thuốc mình đem tới, có chút muốn trực tiếp nhét thuốc ngủ cho Lương Nhung.
8.
Tống Ninh vẫn là nhịn xuống. Y nghĩ tới số tiền mà Lương Nhung đã chi trả, chờ cuối tháng phòng khám trích phần trăm lợi nhuận cũng đủ để y mua một chiếc Maserati.
Y vừa tưởng tượng đến lúc ấy nên chọn mua màu xe nào, vừa rửa bát.
Rửa bát xong đi ra, Lương Nhung đang nằm trên sofa, nhắm mắt đeo tai nghe.
Tống Ninh đi tới, liếc nhìn màn hình di động, là một bản tình ca rất xưa.
“Cậu thích bài hát này?”
“Cũng được, mẹ tôi rất thích.” Lương Nhung mở mắt hỏi, “Mẹ tôi đâu?”
“Phu nhân đi công tác, để cho tôi tới chăm sóc cậu.” Tống Ninh thuận miệng bịa một lý do.
Lương Nhung “hừ” một tiếng: “Tôi không cần anh chăm sóc.”
9.
Tống Ninh không rõ thời điểm ảnh đế “chân thực” mười sáu tuổi có phải bộ dáng như vậy không. Ngược lại là y, thời điểm mười sáu tuổi khẳng định không như vậy.
Y kiên nhẫn ngồi xuống, cùng Lương Nhung tùy ý tán gẫu.
Vì không rõ tình trạng bệnh của Lương Nhung phức tạp ra sao, Tống Ninh cần biết toàn bộ về cuộc sống của hắn. Nói cách khác, y cần tìm hiểu hắn có nhận thức rõ ràng về chính mình không, có đối bản thân nảy sinh hoài nghi hay không.
Y mở laptop, đặt trên đùi, dò hỏi vấn đề đầu tiên: “Cậu mới 16 tuổi, tại sao mỗi ngày đều ở nhà, không cần đi học sao?”
Hai tay Lương Nhung gối sau đầu, không chút nghĩ ngợi nói: “Thành tích quá kém, không có trường học nào muốn thu nhận tôi.”
Tống Ninh lập tức nghiêm túc ghi chép đặc điểm thứ nhất: Bộ dáng không quá thông minh.
Lại hỏi tiếp: “Cậu có nghĩ tới tại sao bộ dáng so với bạn bè cùng lứa thành thục hơn rất nhiều không?”
Lương Nhung nhíu mày: “Ý anh nói tôi lớn lên đẹp trai? Đây cũng không phải việc tôi có thể khống chế.”
Nói xong lặng lẽ quan sát Tống Ninh vài lần, làm bộ lơ đãng thuận miệng nói: “Dung mạo của anh cũng rất đẹp trai.”
Tống Ninh ngừng bút, ngẩng đầu nở một nụ cười xán lạn với hắn, sau đó chi chép nhiều thêm một cái: Đánh giá khách quan.
10.
Bên ngoài Lương Nhung la hét không cần người ở cùng, thực tế lúc có người cùng hắn nói chuyện hứng thú tăng lên dào dạt. Trong một buổi chiều hắn cơ hồ đem lý lịch của mình phun ra sạch sành sanh.
Tống Ninh rất ít khi gặp được bệnh nhân nào phối hợp như vậy, thu hoạch rất nhiều, dự định trở về phải nghiên cứu kỹ một phen.
Y thu dọn chút đồ đạc, thấy Lương Nhung không có vẻ là muốn tiễn y, tự giác đi tới cửa đổi giày.
Lương Nhung nghe thấy âm thanh y mở cửa, đột nhiên từ ghế sa-lon thò đầu ra: “Ngày mai anh lại đến chứ?”
Tống Ninh hỏi ngược lại: “Cậu hy vọng tôi tới sao?”
Lương Nhung lấy từ ngăn kéo một chiếc chìa khóa ném cho y: “Anh tới thì tự mở cửa, tôi cũng không muốn lại phải ra đón.”
Tống Ninh cười híp mắt, nói được.
11.
Tống Ninh qua lại một tuần, phát hiện tình huống của Lương Nhung so với bản thân y tưởng tượng còn phức tạp hơn. Nhân cách 16 tuổi này của hắn có tư tưởng hoàn toàn độc lập, đối với bản thân tin tưởng không hề nghi ngờ.
Tình huống này dường như có chút khó khăn, nếu chỉ dựa vào phương pháp ám chỉ tâm lý hiệu quả sẽ không đủ. Tống Ninh chuẩn bị cho hắn thuốc uống.
Kết quả Lương Nhung vừa nhìn thấy thuốc trên bàn liền bùng nổ: “Tôi không bệnh, uống thuốc làm gì!”
Tống Ninh đã sớm nghĩ tới, nói: “Tôi là bác sĩ cố vấn sức khỏe mẹ cậu mời tới, những thuốc này có thể trợ giúp tăng cường thể chất.”
Lương Nhung không tin: “Tình trạng thân thể tôi rất tốt.”
Trong lòng Tống Ninh đã có dự định, dẫn hắn đi kiểm tra sức khỏe toàn diện. Kết quả nhận được rất nhiều chỉ số đều hơi cao, còn bị viêm dạ dày cùng gan nhiễm mỡ độ thấp.
Lương Nhung sợ hết hồn: “Tôi còn trẻ sao lại có nhiều bệnh như vậy.”
Tống Ninh nói: “Cho nên tôi mới nói cậu phải uống thuốc.”
Không cần nói hai lời Lương Nhung lập tức tin tưởng, còn chủ động mua rất nhiều thiết bị tập thể hình.
Hết chương 9.
Editor: Tùy Tiện
-0 Comment-