[ĐAM MỸ] ẢNH ĐẾ ĐẦU ÓC HỎNG MẤT RỒI! – CHƯƠNG 8
CHƯƠNG 8.
Hồi ức
1.
Lần đầu tiên Tống Ninh nhìn thấy Lương Nhung là ba năm trước. Khi ấy y cầm tầm bằng bác sĩ tâm lý quay về nước, làm việc cho một phòng khám tư nhân.
Một giây trước y vừa xem weibo tin tức ảnh đế vì tai nạn xe cộ mà lui giới, giây sau Lương Nhung bước vào phòng khám. Kết quả y vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy ảnh đế “người thật việc thật”.
Ảnh đế mới hai mươi bảy cao lớn, tao nhã. Tuy rằng sắc mặt có chút tái nhợt nhưng không chút nào ảnh hưởng tới khí chất của hắn.
Hắn đi thẳng tới ghế sa-lon trước mặt Tống Ninh, hai tay đặt trên đùi, thần sắc bình tĩnh.
“Xin chào, tôi là Lương Nhung.”
Trong lòng Tống Ninh “trợn mắt há mồm”, bên ngoài vội lấy lại tinh thần. Y nhanh tay khóa màn hình, đứng lên nói: “Ồ tôi biết. Xin hỏi tôi có thể giúp gì cho ngài không?”
2.
“Là Dr.Horner giới thiệu với tôi. Ông ấy nói cậu là môn sinh đắc ý nhất của ông ấy.” Lương Nhung nói.
Tống Ninh ngồi lại ghế dựa, khiêm tốn nói: “Thầy rất lợi hại, mỗi học sinh của ông ấy đều rất ưu tú.”
“Ông ấy nói cậu có phương pháp chữa trị nhân cách phân liệt.”
Tống Ninh nói: “Đúng. Ở nước ngoài tôi từng tiếp xúc một bệnh nhân đa nhân cách nghiêm trọng. Bà ấy đã 70 tuổi, nhưng nhân cách thứ hai lại ở tuổi 17. Mới bắt đầu người nhà hy vọng tôi giúp bà ấy loại bỏ nhân cách thứ 2. Tôi căn cứ bệnh tình của bà đưa ra phương án trị liệu tâm lý ba năm, quá trình điều trị cũng rất thuận lợi, nhưng sau đó người nhà chủ động từ bỏ điều trị.”
“Tại sao?”
Tống Ninh cong cong khóe miệng: “Bởi vì bọn họ phát hiện một người khi đã về già nhưng vẫn có thể có một tâm hồn trẻ trung, thật ra là một chuyện rất hạnh phúc.”
Lương Nhung gật đầu, sắc mặt không đổi: “Tôi cũng có một nhân cách tại thời trẻ, tôi hi vọng anh có thể giúp tôi giết chết nó.”
3.
Tống Ninh sợ hết hồn, y không nghĩ tới Lương Nhung dùng từ ngữ kịch liệt như vậy.
Y rót nước cho Lương Nhung, hỏi: “Có thể cùng tôi nói rõ hơn không?”
Mười ngón tay Lương Nhung nắm chặt, hít sâu một hơi.
“Lúc mười sáu tuổi tôi cùng mẹ cùng về nhà, trên đường cao tốc bị một chiếc xe chở hàng lớn đâm vào đuôi xe. Tôi và tài xế bị thương nặng, nhưng mẹ tôi tử vong tại chỗ.
Tôi nằm trong phòng giám hộ ba ngày, khó khăn tỉnh lại thì biết mẹ đã không còn. Tôi bị kích thích rất lớn, liền ngất đi.
Mấy tháng sau tôi vẫn luôn trong trạng thái ngơ ngơ ngác ngác, kí ức vẫn luôn đứt đoạn. Một giây trước tôi ngồi trong phòng bệnh xem tivi, một giây sau đã xuất hiện trong vườn hoa.
Ông ngoại lúc trước mang tôi ra nước ngoài tìm bác sĩ tâm lý trị liệu, cũng chính là Dr.Horner, thầy của anh.”
Ông ấy nói bởi vì tai nạn xe cộ, tôi không muốn tiếp nhận hiện thực nên mới xuất hiện nhân cách phân liệt. Nhân cách này vĩnh viễn dừng lại thời điểm trước khi xảy ra tai nạn kia.
Tôi trị liệu trong một năm, tình trạng bắt đầu chuyển biến tốt, đem nhân cách thứ hai kia ép xuống.
Đã qua mười năm, trong mười năm này nó chưa từng xuất hiện, mãi đến khi…”
“Mãi đến khi tai nạn xe cộ tháng trước xảy ra.” Tống Ninh bật thốt lên.
“Đúng thế. Tai nạn lần này không nghiêm trọng, nhưng khiến tôi lần nữa bị kích thích, nó liền trở lại. Tôi chỉ xuất hiện hai lần trong tháng này, thời gian còn lại đều thuộc về nó. Thân thể tôi cơ hồ đã bị nó khống chế.”
4.
Đây là tình trạng kích thích nhân cách phân liệt điển hình, Tống Ninh đã từng gặp qua vài trường hợp, y khá chắc chắn.
Y hỏi thêm vài vấn đề cụ thể, từng việc từng việc ghi chép lại trong sổ, trong lòng đại khái đã vạch ra phương án điều trị.
Tống Ninh hỏi: “Xin hỏi sau này mỗi ngày anh có thể tới phòng khám của tôi không?”
“Thực sự không muốn. Dù sao tôi cũng là nhân vật của công chúng, vạn nhất bị phóng viên bắt gặp, tung tin lên mạng sẽ tạo thành ảnh hưởng bất lợi.”
Tống Ninh tỏ ra đã hiểu: “Tôi có thể chữa trị tại nhà, có điều chi phí sẽ cao hơn một chút.”
“Không sao. Nếu có thể, tôi hi vọng từ lúc này trở đi cậu chỉ điều trị cho một bệnh nhân là tôi.”
5.
Tống Ninh kì thực vẫn còn vài bệnh nhân cần điều trị dài hạn, nếu như lúc này từ chối cũng không khỏi quá vô trách nhiệm.
Y đem sự tình nói cho Lương Nhung, hắn có thể lý giải. Hắn đồng ý cho y tiếp tục điều trị cho những bệnh nhân này, sau khi kết thúc liền không nhận thêm.
Tống Ninh đáp ứng.
Hai người hẹn tốt thời gian chữa trị, lúc gần đi Tống Ninh tiễn đối phương tới cửa phòng khám.
“Vậy Lương tiên sinh ngày mai lại gặp.”
Lương Nhung dường như bị câu nói này đánh tỉnh, bước chân đột nhiên dừng lại. Ánh mắt hắn nhìn về phía Tống Ninh, không nói câu nào chỉ chăm chú nhìn y.
“Lương tiên sinh?” Tống Ninh nghi ngờ hỏi một câu.
Chỉ thấy đồng tử đối phương khẽ nheo lại, ánh mắt tan rã. Sau đó dường như không nhận thấy sự tồn tại của Tống Ninh, quay đầu bước đi.
Bước chân nhẹ nhàng thích ý, trong miệng còn ngâm nga bài hát từ mười năm trước.
Tống Ninh xem tới choáng váng.
Hết chương 8.
Editor: Tùy Tiện
-2 Comments-
Ui đọc cuốn quá!!@@
Cảm ơn cô bộ này cũng dễ edit chớ mấy bộ sau … *trầm cảm*