[ĐAM MỸ] ẢNH ĐẾ ĐẦU ÓC HỎNG MẤT RỒI! – CHƯƠNG 18
CHƯƠNG 18.
6.
Từ sau khi cái người mười sáu tuổi kia biến mất, nhịp tim Tống Ninh rốt cuộc không còn đập nhanh như vậy.
Y không biết Lương Nhung của hiện tại khi nào thì bắt đầu nảy sinh tình cảm với mình, lại cùng tiểu Lương giống nhau như đúc, tỏ tình đột ngột khiến người ta không kịp chuẩn bị.
Tống Ninh nhìn Lương Nhung từ túi áo lấy ra một cái đồng hồ đeo tay mà chính mình trước đây không lâu đem trả lại hắn.
Lương Nhung cầm tay y, đeo lên.
“Em đã đáp ứng anh sẽ không tháo nó xuống.” Lương Nhung nói.
Trong giọng nói mang theo chút tức giận.
Tống Ninh ngơ ngác nhìn hắn cúi đầu nghiêm túc đeo đồng hồ giúp mình, nhất thời không nói ra lời.
Y rõ ràng biết giờ phút này người đứng trước mặt mình là ai, nhưng trong tích tắc đó, y phảng phất thấy được bóng dáng của thiếu niên mười sáu tuổi kia.
7.
Ngay sau đó Lương Nhung lại lấy ra một chiếc đồng hồ mới, bên ngoài nạm đầy kim cương, dọa Tống Ninh không dám chớp mắt.
“Đây là?”
Lương Nhung nói: “Đây là lễ vật của anh năm ba mươi tuổi tặng cho A Ninh.”
Tâm Tống Ninh mạnh mẽ nảy lên, khịt khịt mũi nói: “Này quá quý giá.”
“Không đắt. Anh là đại diện thương hiệu người ta sẽ giảm giá.”
Tống Ninh nhịn không được cong cong khóe miệng: “Nhưng hai cái đồng hồ tay em đeo thế nào được?”
Lương Nhung cũng cười: “Vậy trước tiên cất giữ, đợi tới ngày chúng ta công khai liền đeo.”
8.
Tống Ninh cười tới viền mắt cũng đỏ.
Mấy tháng này y vẫn luôn trốn tránh, vừa không dám cùng Lương Nhung nói rõ quá khứ, lại không giám hy vọng xa vời vào tương lai.
Khi y quyết định chỉ là một bác sĩ tâm lý bình thường bên cạnh Lương Nhung, cất giấu thật kỹ một tiểu Lương từng tồn tại thì ông trời lại trêu đùa y.
Tống Ninh bắt đầu dao động. Y căn bản không có cách từ chối Lương Nhung, giống như năm đó không cách nào từ chối thiếu niên mười sáu tuổi kia.
Người này chính là như vậy, luôn có thể khiến cho Tống Ninh một lần lại một lần đánh mất nguyên tắc của mình.
Lương Nhung nói: “A Ninh, anh không có cách nào khiến thời gian quay trở lại mười bốn năm trước. Anh muốn dùng thân phận hiện tại cùng em bắt đầu lại tình yêu của chúng ta.”
Giờ phút này Tống Ninh có thể nghe rõ ràng bức tường trong lòng mình tan rã. Y gật đầu, nhìn người đàn ông xuất hiện trong giấc mơ vô số lần, nói: “Được.”
9.
Cùng một người nói chuyện yêu đương tới hai lần, cảm giác này thật vi diệu.
Thứ hai, Tống Ninh ở phòng khám đợi tới sáu giờ, thay quần áo chuẩn bị ra về lại nghe em gái tiếp tân gọi: “Bác sĩ Tống, có người tìm anh.”
Tống Ninh cho là bệnh nhân, vội vàng ra tiếp đón.
Kết quả lại nhìn thấy Lương Nhung mặc hoodie vàng, đeo kính dâm đứng trước quầy lễ tân tán gẫu. Nghe thấy âm thanh của Tống Ninh hắn lập tức quay đầu, lộ ra tươi cười xán lạn.
Tống Ninh hoảng hốt nháy mắt, tóm lấy người kéo vào văn phòng làm việc của mình.
“Anh không cần cố gắng mặc như vậy vì em. Em không muốn coi anh thành cậu ấy.” Tống Ninh nói.
Lần này đổi thành Lương Nhung ngây ngẩn cả người, sau một lát mới phản ứng được: “Đây không phải là quần áo của cậu ấy, là của nhà tài trợ.”
10.
Lương Nhung giải thích: “Từ nhỏ anh đã thích mặc như vậy nhưng công ty nói không phù hợp với hình tượng của anh nên mới ít mặc.”
Tống Ninh lúng túng mím môi, nói: “Xin lỗi, vừa nãy thật sự quá giống.”
Lương Nhung nở nụ cười, mong đợi hỏi: “Thật sự rất giống? Vậy sau này có thể cũng gọi anh là bảo bảo hay không?”
Tống Ninh đỏ mặt: “Cái… cái gì mà bảo bảo? Quá buồn nôn. Em mới không gọi như vậy.”
Lương Nhung thất vọng rũ mắt: “A Ninh trước đây không phải như vậy. Quả nhiên nam nhân già đi sẽ bị ghét bỏ.”
Hết chương 18.
Editor: Tùy Tiện
-0 Comment-