[ĐAM MỸ] ẢNH ĐẾ ĐẦU ÓC HỎNG MẤT RỒI! – CHƯƠNG 17
CHƯƠNG 17
(Phần hạ)
1.
Chủ nhật phòng khám đóng cửa, Tống Ninh ngủ thẳng tới buổi trưa mới tỉnh.
Mắt nhắm mắt mở, Tống Ninh mò điện thoại ở đầu giường, lướt weibo.
Y híp mắt nhìn hot search, phát hiện hạng nhất hôm nay là Lương Nhung.
Từ khi Lương Nhung quay lại showbiz liên tiếp lên hạng một hot search, Tống Ninh cũng không còn quá kinh ngạc.
Hot search hôm nay là: Lương Nhung làm sáng tỏ scandal.
2.
Lương Nhung vừa trở thành đại diện cho một hãng đồng hồ nổi danh. Ngay khi đoạn phỏng vấn hậu trường phát sóng, liền bị một đám phóng viên vây lại, chạy không thoát.
Giới phóng viên vẫn luôn có hứng thú bất tận với bát quái, scandal. Qua loa hỏi thăm vài câu về dự án phim điện ảnh tiếp theo liền lái câu chuyện về hướng tình yêu của ảnh đế.
“Lương tiên sinh, ngày và tiểu minh tinh thật sự đang nói chuyện yêu đương sao?”
“Xin hỏi hai vị khi nào thì bắt đầu mối quan hệ?”
“Sau này hai người có kế hoạch hợp tác cùng nhau không?”
Lương Nhung cầm lấy micro, lễ phép nở nụ cười: “Cũng không có, tôi và Tiểu Tề chỉ là quan hệ bạn bè.”
“Vậy bức hình lần trước là ngài và một người khác?”
Lương Nhung thẳng thắn gật đầu, mỉm cười: “Đúng thế.”
“Xin hỏi đó là người thế nào?”
“Là một người rất quan trọng với tôi.”
3.
Dưới video phỏng vấn, quần chúng ăn dưa sôi nổi nghị luận.
“Nha nha nha thiệt thòi tôi dập đầu lâu như vậy, nói tan liền tan.”
“Tôi đi… Video chỉ mới phát một nửa, không biết còn tiếp tục phát tiếp hay không.”
“Lợi ích lẫn nhau mà thôi, đoàn đội của Lương Nhung vẫn luôn như vậy.”
“Ảnh đế còn thật dám nhắc tới? Cũng không nhìn một chút ban đầu bức ảnh là do ai đăng. Rõ ràng là tiểu thịt tươi kia muốn cọ nhiệt độ.”
“Tôi hiếu kì cái người rất quan trọng kia là ai.”
“Lần trước ở liên hoan phim, lúc lên nhận giải Lương Nhung hình như đã nhắc tới một bác sĩ tâm lý…”
“Đúng đúng đúng. Tôi cũng nhớ, tên là Tống Ninh.”
“Xong, tôi muốn nhảy hố.”
“Có câu nói một CP ngã xuống, nghìn vạn CP đứng lên, quả không sai.”
4.
Có thể ở trên hot search nhìn thấy tên chính mình, cơ hội không phải ai cũng có, Tống Ninh nhanh chóng chụp màn hình lưu lại.
Vừa thao tác xong, chuông cửa liền vang lên.
Tống Ninh nhanh chóng khoác thêm áo chạy đi mở cửa, vừa nhìn chính là vị mà hai phút trước y còn xem video.
“Sao anh lại tới đây?” Tống Ninh nắm chặt áo ngủ, thần sắc có chút không được tự nhiên.
Lương Nhung từ trong túi lấy ra điện thoại di động đưa cho y, nói: “Tôi đến trả lại đồ.”
5.
Tống Ninh ngây ngẩn cả người, lẩm bẩm: “Vì sao lại ở chỗ anh?”
Ngay sau đó liền phản ứng lại: “Anh đều thấy được!”
Ngữ khí vừa căng thẳng vừa vội vàng, hai mắt trợn to nhìn Lương Nhung.
Lương Nhung ôn nhu nắm chặt bờ vai run rẩy của y, nói: “Anh đều đã biết, A Ninh.”
Tống Ninh thống khổ nhắm chặt mắt: “Xin lỗi, tôi không phải là một bác sĩ tốt.”
“Nhưng em là người yêu của anh.”
Lương Nhung nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mi tâm khẽ run của Tống Ninh: “A Ninh, em từng yêu anh của mười sáu tuổi, có thể lại yêu anh của ba mươi tuổi hay không?”
Hết chương 17.
Editor: Tùy Tiện
-0 Comment-