[ĐAM MỸ] ẢNH ĐẾ ĐẦU ÓC HỎNG MẤT RỒI! – CHƯƠNG 16
CHƯƠNG 16
45.
“A Ninh, em…”
Lương Nhung cũng đỏ mặt, không biết làm sao mà nhìn Tống Ninh.
Giờ phút này Tống Ninh bị cảm xúc mãnh liệt làm choáng váng đầu óc, nơi nào đó trên thân thể cũng chịu không nổi mà rục rà rục rịch.
Nhưng y không thể trước mặt Lương Nhung lộ ra sự rối rắm, không thể làm gì khác hơn là giả bộ từng trải nói cho Lương Nhung: “Không sao, đây là hiện tượng sinh lý bình thường.”
Lương Nhung cẩn thận dò hỏi: “Vậy em có thể hay không…”
Tống Ninh hít sâu một hơi, chuẩn bị tâm lý thật tốt, trịnh trọng gật đầu, chủ động ôm cổ Lương Nhung hôn lên.
Lại bị Lương Nhung đẩy ra.
“Không được! Em vẫn chưa có thành niên đâu.” Lương Nhung thống khổ nói.
Nói xong chạy tót vào nhà tắm, bỏ lại Tống Ninh cả người dục vọng.. chết lặng.
46.
Cả buổi trưa Tống Ninh đều không phản ứng lại Lương Nhung. Trước khi đi, Lương Nhung đi sau mông y cúi đầu nhận sai: “Xin lỗi A Ninh, vừa nãy là em không thể khống chế. Em cam đoan sau này sẽ không thế nữa.”
Tống Ninh thiếu chút nữa ngất đi.
Buổi tối, thời điểm tắm rửa của Tống Ninh dài hơn thường ngày. Y chủ động giải quyết nhu cầu sinh lý, một khắc đạt tới đỉnh khoái cảm, trong đầu y hiện ra khuôn mặt của Lương Nhung.
Tống Ninh lau khô thân thể, nằm ở trên giường không khống chế được mà nghĩ tới Lương Nhung. Nghĩ tới khuôn mặt thành thục thâm thúy, nghĩ tới dáng dấp làm nũng chơi xấu, còn có ánh mắt ôn nhu ẩn tình khi hôn môi.
Cái người cả ngày lắc lư trước mặt, bây giờ ngay cả giấc ngủ của y cũng không buông tha.
47.
Tống Ninh trằn trọc hồi lâu, cuối cùng gọi điện thoại cho mẹ Tống.
Mẹ Tống tối muộn nhận được điện thoại của con trai, câu đầu tiên liền hỏi: “Làm sao rồi, có phải cùng tiểu Lương cãi nhau không?”
Tống Ninh lắc đầu, chợt nhớ đối diện mẹ không nhìn thấy, bổ sung: “Không có, bọn con rất tốt.”
Mẹ Tống nở nụ cười: “Vậy thì tốt vậy thì tốt.”
Tống Ninh không nói gì, qua hồi lâu mới hỏi: “Mẹ, nếu như hai người ở cùng nhau đã định sẵn là không có kết quả thì nên làm sao bây giờ?”
Mẹ Tống hỏi: “Con yêu cậu ấy không?”
Tống Ninh: “Có lẽ con yêu cậu ấy nhiều hơn con nghĩ.”
48.
Nếu như tình yêu là một giấc mộng, Tống Ninh hy vọng nó là giấc mộng đẹp, cho dù ngắn ngủi cũng sẽ không tiếc nuối.
Y vẫn luôn nhớ kỹ, đêm đó trong điện thoại mẹ Tống nói: “Nếu yêu, không cần lo được lo mất.”
Nghe xong, Tống Ninh cảm thấy như “trời quang mây tạnh”
Nếu kết quả đã định trước thì còn cái gì phải lo lắng đây.
Chỉ cần có Lương Nhung, không có gì quan trọng hơn.
49.
Sau đó, Tống Ninh cùng Lương Nhung đi rất nhiều nơi, so với trước kia càng mở lòng.
Hai năm, đó là giấc mộng đẹp nhất, có thể khiến y kể cả khi tỉnh mộng vẫn có thể hồi tưởng tới già.
Y vĩnh viễn nhớ, trong mộng Lương Nhung từng cầm một bó hoa tú cầu, dưới bầu trời trong xanh quỳ một chân mà cầu hôn.
Lương Nhung nói: “A Ninh anh xem, hoa tú cầu này có bao nhiêu cánh, em sẽ yêu anh bấy nhiêu năm.”
“Anh đếm không hết cũng không sao, em vẫn luôn yêu anh.”
“A Ninh, anh cũng luôn yêu em cõ được không?”
Trong mộng Tống Ninh vừa khóc vừa cười, đối với thiếu niên y yêu nhất nói: “Được.”
~~ Kết thúc hồi ức ~~
Hết chương 16.
Editor: Tùy Tiện
-3 Comments-
Đọc đoạn đầu hài ỉ*, kéo đọa sau thg a bác sĩ quá…@@
*Xoa xoa* Ngoan, ráng đợi, sắp gả rồi :)))
Chòi mé tui khóc rồi 😭😭😭