[ĐAM MỸ] ẢNH ĐẾ ĐẦU ÓC HỎNG MẤT RỒI! – CHƯƠNG 15
Chương 15.
39.
Tình cảm được đáp lại, tâm trí Lương Nhung so với trước kia đều muốn bay lên bay lên cao. Thỉnh thoảng hắn sẽ nhìn Tống Ninh cười khúc khích, sau đó không chịu đựng nổi mà dính tới làm nũng.
Tống Ninh chưa từng trải qua đoạn tình cảm nào như vậy, thường bị hắn nháo tới phiền, nhưng trong lòng lại thích thú.
Mỗi ngày sau khi ăn xong Lương Nhung sẽ dành một tiếng ngủ trưa. Trước kia Tống Ninh sẽ ngồi tại phòng khách chờ hắn, hiện tại y bị Lương Nhung lôi kéo, nói là phải có A Ninh mới ngủ được.
Tống Ninh một bên cười hắn ấu trĩ, một bên thuận theo nằm xuống.
Tống Ninh không có thói quen ngủ trưa. Lúc Lương Nhung ngủ y liền lẳng lặng nhìn gò má anh tuấn của đối phương, nhìn cả một tiếng.
Y hiện tại đặc biệt quý trọng những gì đang có, bởi y biết những điều tốt đẹp đều có thời hạn.
Giống như y thích nhất mứt đào, nhiều nhất chỉ có thể bảo quản hai năm.
Hai năm sau người mà y yêu sẽ rời đi, mang theo phần tình cảm này của bọn họ vĩnh viễn biến mất trong trí nhớ.
40.
Ngày hôm nay Lương Nhung ngủ chưa tới nửa giờ liền tỉnh.
Tống Ninh hỏi: “Sao nhanh như vậy liền tỉnh rồi? Không ngủ thêm chút nữa sao?”
Lương Nhung nhìn Tống Ninh nằm bên cạnh, trong ánh mắt hàm chứa sự nghi hoặc: “Bác sĩ Tống?”
Tống Ninh lập tức từ trên giường nhảy xuống: “Lương tiên sinh?”
Lương Nhung ngồi dậy, gật đầu.
Tình huống trước mắt tương đối phức tạp, người bình thường có lẽ chưa bao giờ gặp phải. Dùng một câu khái quát chính là bị người bắt được bản thân cùng người vụng trộm.
Lương Nhung yên lặng nhìn Tống Ninh. Y chột dạ, không dám nhìn lại, chỉ lo đối phương hỏi ra vấn đề lúng túng.
Cũng may lực chú ý của Lương Nhung dường như không đặt ở đây, chỉ hỏi: “Cuối tuần trước anh không tới phải không? Tôi tỉnh táo được một lần nhưng không nhìn thấy.”
Tống Ninh thở phào nhẹ nhõm, rồi lại căng thẳng: “Anh muốn trừ tiền sao?”
Lương Nhung buồn cười: “Không sao, không trừ tiền.”
41.
Lần này thời gian Lương Nhung tỉnh táo so với dự tính cũng khá dài, trọn vẹn hai ngày.
Chứng minh bệnh tình của Lương Nhung bắt đầu chuyển biến tốt, cũng có nghĩa huyễn ảnh mười sáu tuổi kia cách y càng xa.
Tống Ninh ngồi đối diện Lương Nhung, tâm tư hỗn loạn.
Y nhớ tới hai ngày trước, y cũng ngồi tại vị trí này, Lương Nhung không biết từ nơi nào nhô ra, thừa dịp y không chú ý mà lén hôn y.
Tống Ninh giả bộ tức giận đẩy cậu, lại bị đối phương đặt dưới thân, hai người nháo từ trên ghế xuống sàn, cuối cùng nằm trên đất ôm nhau cười.
Ngày hôm nay, cũng tại chỗ này, nhìn về cùng một người, Tống Ninh lại chỉ có thể đoan chính mà ngồi, nói chuyện khách sáo.
Thân mật nhất mà xa lạ nhất, chính là bọn họ.
42.
“Bác sĩ Tống, tới giờ tôi uống thuốc rồi.”
Một câu nói của Lương Nhung đem Tống Ninh kéo về hiện thực. Y vội vã lấy thuốc được chuẩn bị kỹ càng ra.
Một khắc khi đưa thuốc cho Lương Nhung, trong đầu Tống Ninh đột nhiên nảy sinh một suy nghĩ ích kỉ “Nếu như y ngừng thuốc trị liệu của Lương Nhung vậy người mà y yêu có phải sẽ mãi mãi tồn tại trong thân thể hắn, vĩnh viễn không rời đi?”
Tống Ninh bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ, lắc đầu liên tục.
Lương Nhung nhíu mày, hỏi: “Bác sĩ Tống gần đây có tâm sự gì sao?”
Tống Ninh miễn cưỡng cười, nói: “Không có chuyện gì.”
Lương Nhung đem thuốc nuốt xuống, trêu ghẹo nói: “Có tâm sự gì không ngại nói tôi nghe một chút. Dù sao anh cũng biết nhiều bí mật của tôi như vậy, tôi cũng muốn nghe bí mật của anh.”
Tống Ninh: “…”
43.
Lương Nhung uống thuốc xong tiếp tục về phòng nằm, để Tống Ninh ngốc bên ngoài phòng khách trăm mối ngổn ngang.
Một lát sau, bên trong truyền đến một tiếng ồn ào: “A Ninh, A Ninh ra đây!”
Tay Tống Ninh run một cái, đánh rơi cả sách.
Tiểu Lương Nhung mười sáu tuổi tỉnh dậy, ngồi ở mép giường lên án Tống Ninh: “A Ninh anh không ngủ với em!”
Hai ngày nay Tống Ninh buồn bực tới mất tập trung, lười mắng hắn: “Sau này chính mình tự ngủ!”
Lương Nhung vừa nghe, tội nghiệp vòng cánh tay ôm lấy chính mình, nhỏ giọng oan ức: “Bác sĩ Tống không cố gắng động viên người bệnh, người bệnh tâm lạnh.”
44.
Tống Ninh không nhịn được “xì” cười ra tiếng, hỏi Lương Nhung: “Vậy bệnh nhận muốn động viên như thế nào?”
Nháy mắt vẻ oan ức của Lương Nhung bị quét sạch sành sanh, thừa dịp Tống Ninh đến gần một phát bắt được tay y, xoay người đem y áp lên giường.
Tống Ninh chưa kịp phản ứng đôi môi bị ngăn chặn một cách bá đạo.
Kỹ thuật hôn của Lương Nhung tỷ lệ thuận cùng tuổi của hắn, Tống Ninh căn bản không phải đối thủ, rất nhanh liền bị hôn tới mềm nhũn nằm trong ngực đối phương. Dưới sự dẫn dắt của Lương Nhung y ngoan ngoãn hé miệng, đầu lưỡi linh hoạt lập tức trượt vào càn quấy.
Tống Ninh không chống đỡ nổi sự triền miên, hô hấp từ từ mất khống chế, cổ họng vô thức tràn ra tiếng than nhẹ dụ người.
Động tác của Lương Nhung đột nhiên dừng lại.
Mặt Tống Ninh đỏ chót, y cảm thấy được nơi nào đó căng cứng đang chọc tới người mình.
Hết chương 15.
Editor: Tùy Tiện
-3 Comments-
Đọc vẫn cuốn lắm ạ…🤗
Cảm ơn cô <3
Đọc vừa ngọt vừa đau 😢