[ĐAM MỸ] ẢNH ĐẾ ĐẦU ÓC HỎNG MẤT RỒI! – CHƯƠNG 14
Chương 14.
35.
Tống Ninh đi quá vội, quên mất mang theo chìa khóa nhà Lương Nhung, y ấn chuông nửa ngày cũng không có người mở.
Chăm sóc Lương Nhung lâu như vậy Tống Ninh chưa từng thấy hắn một mình ra khỏi nhà, không khỏi có chút bận tâm.
Y chạy tới tìm bảo an hỏi thăm. Bấy giờ đại thúc trông coi đã cực kì quen thuộc với Tống Ninh, liền nói cho y hai mươi phút trước ảnh đế đã ra khỏi nhà.
Tống Ninh nhíu mày: “Cậu ấy đi hướng nào?”
Bảo an nói: “Hình như đi tới trạm tàu điện ngầm.”
Trong lòng Tống Ninh hồi hộp, vội vàng chạy đi.
36.
Gần khu vực đứng chờ tàu điện ngầm trăm mét, Tống Ninh vừa đi vào liền thấy thang máy bên cạnh vây quanh một vòng người.
Mọi người hưng phấn giơ cao điện thoại di dộng, một bên chụp ảnh một bên la hét: “Mẹ của ta ơi, ôi chao, là Lương Nhung đó a!”
“Lương Nhung nào? Chính là ảnh đế Lương Nhung sao? Trời ạ nhan sắc được bảo dưỡng thật tốt, một chút cũng nhìn không ra đã gần bốn mươi.”
“Có phải hắn lui giới không kiếm được tiền cho nên nghèo tới mức phải chen tàu điện ngầm không?”
Tống Ninh khá cao, xuyên qua một đám người liếc mắt liền thấy được Lương Nhung đứng ở chính giữa.
Người kia đội mũ lưỡi trai vàng, đối mặt với đám đông chỉ chỉ trỏ trỏ ánh mắt bất lực nhìn xung quanh.
Lúc hắn nhìn về hướng Tống Ninh, tầm mắt hai người chuẩn xác bắt gặp nhau.
Khóe miệng Tống Ninh không tự chủ được cong lên, mà Lương Nhung cũng lộ ra tươi cười xán lạn. Sau đó không thèm để ý tới ánh mắt kinh ngạc xung quanh, xuyên qua lớp người kéo tay hắn, thoát khỏi vòng vây.
37.
Hai người nắm tay nhanh chóng chạy khỏi trạm tàu điện ngầm. Lương Nhung vừa chạy vừa hỏi: “Bọn họ vì sao muốn chụp em?”
Tống Ninh nói: “Bởi vì em lớn lên rất đẹp trai.”
Lương Nhung cảm thấy rất có đạo lý: “Ừ, em cũng nghĩ vậy.”
Chạy về chỉ mất không tới hai phút, mãi cho tới khi vào nhà tay hai người vẫn nắm thật chặt.
Tống Ninh hỏi: “Thế nào tự nhiên lại tới trạm tàu điện ngầm?”
Lương Nhung sốt sắng mà nuốt nước miếng: “Muốn đi tìm anh.”
Tống Ninh sửng sốt, trái tim thình thịch nảy lên, so với thời điểm chạy trốn ban nãy còn muốn nhanh hơn.
Lương Nhung oan ức hỏi: “A Ninh, những ngày qua anh giận em sao?”
Tống Ninh lắc đầu một cái: “Không tức giận.”
Lương Nhung giống như được cổ vũ, mừng rỡ hỏi: “Vậy hôm nay anh tới là muốn nói chuyện yêu đương với em sao?”
“Hôm nay sợ rằng không được.”
Lương Nhung liền xụ mặt.
“Thế nhưng ngày mai có thể.”
38.
Cả khuôn mặt Lương Nhung sáng lên, không nói hai lời đem Tống Ninh kéo tới trước người, dùng sức hôn xuống.
Nụ hôn cường thế bá đạo, cả đời Tống Ninh cũng sẽ không quên.
Vừa mang theo khí tức nam nhân trưởng thành ôn nhu thành thục, vừa mang theo vài phần kích động và nóng nảy của thiếu niên, khiến người ta trầm mê.
Tống Ninh theo bản năng vươn tay, vững vàng ôm lấy cổ Lương Nhung, cùng hắn dây dưa.
Y chưa từng nghĩ hôn môi lại là một việc khiến người ta kích động tới vậy, kích động tới nỗi mỗi ngón chân đều hưng phấn tới cuộn tròn co rút. Y nhắm mắt lại, một khắc kia, y không còn suy nghĩ tới tương lai nữa.
Chỉ có hiện tại.
Hết chương 14.
Editor: Tùy Tiện
-0 Comment-