[ĐAM MỸ] ẢNH ĐẾ ĐẦU ÓC HỎNG MẤT RỒI! – CHƯƠNG 13
CHƯƠNG 13.
30.
Tống Ninh cảm thấy đầu óc trống rỗng, bút trong tay thẳng tắp rơi xuống sàn nhà, phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Trạng thái thôi miên của Lương Nhung cũng bị âm thanh này đánh tỉnh, mơ mơ màng màng hỏi: “Làm sao vậy?”
Trái tim Tống Ninh nhảy loạn, mặt nóng bừng, vội vàng cúi người nhặt bút, nói: “Vừa nãy cậu nằm mơ, mê sảng.”
Lúc nói chuyện ánh mắt cũng không dám nhìn thẳng Lương Nhung.
Lương Nhung lẳng lặng nhìn bóng lưng y, rõ ràng bút ở trước mắt nhưng lại giả vờ không tìm ra, khóe miệng xụ xuống.
“Em không mê sảng, em nói thật lòng.”
Bóng lưng Tống Ninh cứng đờ, nửa ngày mới đứng lên, biểu tình nghiêm túc: “Tôi có thể giả vờ là mình không nghe thấy.”
31.
Tống Ninh không tiếp tục nán lại, chạy trốn về nhà.
Sau đó một tuần y không gặp Lương Nhung, cũng không tới phòng khám.
Y nằm nhoài trên sofa, đem đầu chôn vào gối ôm, mặc cho di động rung không ngừng.
Y biết đây nhất định là Lương Nhung nhắn tới, cái tên kia đã nhắn liên tục mấy ngày.
“Xin lỗi A Ninh, là em quá nóng vội.”
“Nhưng em thật sự thích anh.”
“Đừng không để ý đến em, được không?”
“A Ninh…”
“Em nhớ anh.”
Tất cả đều là mấy câu như vậy.
Thỉnh thoảng sẽ gửi kèm mấy tấm ảnh tự sướng vẻ mặt đáng thương. Tống Ninh liếc mắt một cái trong lòng liền mềm nhũn, đơn giản không thèm để ý tới di động nữa.
32.
Kì thực Tống Ninh hiểu rõ, trong khoảng thời gian qua sự quan tâm của y dành cho Lương Nhung đã vượt xa nhưng gì mà một bác sĩ nên làm.
Dù sao cũng sẽ không có bác sĩ nào mang bệnh nhân về nhà thăm ba mẹ ha?
Chỉ là trước giờ y không nghĩ nhiều, rằng điều này đại biểu cho cái gì.
Tống Ninh không phải chưa từng nói chuyện yêu đương. Cấp ba thầm mến không sóng không gió tự nhiên mà chấm dứt, lên đại học cũng chỉ từng yêu qua một người.
Khi ấy hai người đều là học bá nổi danh của học viện. Lúc thảo luận, nghiên cứu đề tài phát hiện tính cách hợp nhau, sau đó chậm rãi phát triển thành một câu chuyện tình yêu vườn trường.
Đó là một đoạn tình cảm lấy học tập làm trọng. Trong hai năm đó y hoàn thành một báo cáo cùng hai bài báo trên tập san khoa học. Sau này bởi vì y ra nước ngoài nghiên cứu chuyên sâu quan hệ hai bên mới dần lạnh nhạt.
Tống Ninh cho rằng người trưởng thành khi yêu nên là như thế, thanh thanh thản thản, đầy lý tính.
Cho tới khi gặp Lương Nhung y mới biết, hóa ra có một cảm giác gọi là loạn nhịp.
33.
Cuối tuần, mẹ Tống gọi điện tới, Tống Ninh thấp thỏm mà nhận máy.
“Cuối tuần này con có về nhà không?” Bà hỏi.
“Không ạ, trong thời gian ngắn chắc con sẽ không về được.”
“Ai nha, con mang người yêu tới chơi nhiều chút đi.”
Tống Ninh giật mình: “Con lúc nào có người yêu?”
“Không phải sao?” Mẹ Tống hồ nghi nói: “Nhưng mẹ thấy Tiểu Lương đối với con rất để ý a.”
Tống Ninh hoảng loạn, vội vàng ngắt lời bà: “Mẹ đừng nói bừa, chúng con không thích hợp. Hơn nữa con chỉ phụ trách giúp anh ta chữa bệnh, qua một thời gian bệnh tình tốt lên hai bên sẽ không liên quan…”
Nói xong lời cuối, trái tim Tống Ninh không tự chủ co rút, khẽ đau đớn.
Đầu dây bên kia trầm mặc một lát, mẹ Tống ý vị sâu sa khuyên bảo: “À, một đối tượng như vậy không thử sao biết được có thích hợp hay không. Huống hồ cậu ta là một ảnh đế, ở cùng nhau thiệt thòi là cậu ta cũng không phải con, sợ cái gì?”
34.
Trước khi về hưu mẹ Tống chính là một giáo viên ngữ văn, không ngại bỏ ra nửa tiếng lý luận về sự quan trọng của “duyên phận” với con trai. Tống Ninh thật vất vả mới kiếm cớ lấp liếm cho qua, cúp điện thoại.
Song không thể phủ nhận, Tống Ninh quả thật bị mẹ y thuyết phục.
Y ngồi yên phút chốc, đột nhiên từ ghế sofa nhảy lên, túm chìa khóa xe vội vã xuống lầu.
Tống Ninh tự nhận y là một người không có cảm xúc mãnh liệt đối với cuộc sống, lúc hơn hai mươi tuổi y đã không còn mong đợi đối với tình yêu.
Trong kế hoạch cuộc đời y tương lai có thể sẽ thông qua bạn bè giới thiệu mà quen với một người tốt, bình thản sống hết một đời.
Cũng có thể cả đời đều cô độc, sau khi về hưu sẽ tìm một viện dưỡng lão một mình già đi.
Thế nhưng quỹ đạo đã vạch ra đột nhiên chệch hướng, khiến cho y gặp một người tên là Lương Nhung.
Tuy rằng biết đoạn tình cảm này sẽ chẳng có kết quả, y vẫn muốn cho chính mình một cơ hội.
Tương lai, khi ngồi tắm nắng trong viện dưỡng lão, có thể khoe khoang với mấy lão già khác: Ta đã từng yêu đương với ảnh đế.
Hết chương 13.
Editor: Tùy Tiện
-0 Comment-