[ĐAM MỸ] ẢNH ĐẾ ĐẦU ÓC HỎNG MẤT RỒI! – CHƯƠNG 12
CHƯƠNG 12.
25.
Tống Ninh không nhớ mình thiếp đi lúc nào, ngày thứ hai tỉnh lại Lương Nhung vẫn nằm bên cạnh y, nhắm mắt ngủ rất say.
Chăn mỏng bị hắn đẩy xuống hông, lộ ra lồng ngực tinh tráng. Mà bộ phận nào đó nhô lên một khối, như ngọn núi nhỏ dựng đứng.
Mặt Tống Ninh như thiêu, đỏ bừng. Y đương nhiên biết đó là thứ gì, chỉ là y chưa từng thấy qua đồ vật lớn như vậy.
Y không dám nhìn lần thứ hai, nhanh chóng xuống giường, chạy tới phòng rửa mặt.
Lúc y đi ra Lương Nhung đã thức dậy, đứng bên ngoài cùng ba Tống nói chuyện.
Ba Tống hỏi: “Tối hôm qua con ngủ ngon không?”
Lương Nhung vui vẻ nói: “Cực kì tốt ạ.”
Ba Tống cười híp cả mắt, đến nỗi nếp nhăn đều hiện: “Vậy thì ở thêm vài ngày. Đứa nhỏ A Ninh này sau khi tốt nghiệp trung học cũng không biết về thăm nhà. Hiếm thấy lần này nó trở về, còn mang theo bằng hữu, ta cùng mẹ nó đều đặc biệt cao hứng.”
Lương Nhung cũng ngây ngô cười, hắn thiếu chút nữa gật đầu đồng ý thì Tống Ninh vội vã lao ra ngăn: “Ba, mai là thứ hai, con phải trở về đi làm, có bệnh nhân đang chờ.”
Lương Nhung không lĩnh ngộ suy nghĩ của y, xen mồm nói: “Anh không phải chỉ có một mình tôi là bệnh nhân sao?”
Tống Ninh: “Cậu câm miệng!”
26.
Ăn xong bữa trưa hôm đó Tống Ninh liền xách Lương Nhung đi. Lương Nhung tựa hồ không muốn, đứng ở cửa gọi vào bên trong: “Dì nghỉ ngơi cẩn thận nha, con lần sau lại tới thăm dì.”
Gọi tới mức khiến mẹ Tống bồi hồi.
Trên đường về Lương Nhung hỏi Tống Ninh: “Anh cùng ba mẹ quan hệ không tốt phải không?”
Tống Ninh nói: “Không có.”
“Vậy sao không về thăm nhà nhiều một chút, nhà anh còn gần như vậy.”
Lương Nhung suy nghĩ một chút, hỏi: “Có phải vì anh cùng bọn họ còn xích mích chuyện anh thích đàn ông hay không?”
Tống Ninh sửng sốt, y không nghĩ tới nhóc con ngốc vô tâm này lại đột nhiên nhạy cảm như thế.
“Đều đã qua, ba mẹ hiện tại cũng đã hiểu cho tôi.”
Lương Nhung gật gật đầu, nhỏ giọng nói: “Vậy thì tốt.”
Dọc theo đường đi Lương Nhung cũng không nói nữa. Tống Ninh khẽ liếc hắn vài lầ, chỉ thấy hắn đeo tai nghe, xuất thần mà nhìn cửa xe, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
27.
Mấy này tiếp đó trạng thái tinh thần của Lương Nhung tựa hồ không tốt. Tống Ninh nhiều lần thấy hắn ôm gối ngồi trên sofa ngẩn người.
Từ góc độ của một bác sĩ tâm lý, Tống Ninh cảm thấy đây là một hiện tượng tốt. Đó là dấu hiệu cho thấy nhân cách thứ hai bắt đầu có dấu hiệu hoài nghi bản thân, chứng minh thời gian trị liệu này bước đầu đã hiệu quả.
Mà từ góc độ của một người bạn, Tống Ninh có chút không đành lòng.
Y tới gần Lương Nhung ngồi xuống, ôn nhu hỏi: “Có tâm sự gì sao?”
Lương Nhung liếc mắt nhìn y, trề môi, lắc lắc đầu.
Tống Ninh dẫn dắt hắn: “Có chuyện gì không nên dấu trong lòng, nói ra sẽ thoải mái hơn.”
Lương Nhung: “Vấn đề của kì trưởng thành, nói anh cũng không hiểu.”
Tống Ninh: “…”
28.
“Đều sắp 30, có thể có “kì” đã tốt lắm rồi, còn thời kì trưởng thành” Tống Ninh trong lòng yên lặng phun tào một câu.
Nhưng vì Lương Nhung phối hợp trị liệu, y vẫn suy nghĩ chút biện pháp, làm cho hắn càng hoài nghi chính mình, dần dần dẫn dắt ý thức về sự tồn tại của nhân cách đích thực.
Tống Ninh muốn làm thôi miên với Lương Nhung, đây là lĩnh vực y am hiểu nhất, có thể khiến tiềm thức của bệnh nhân hoàn toàn bại lộ trước mặt mình.
Hiển nhiên Lương Nhung không quá nguyện ý, hắn hỏi: “Vì sao tôi phải làm thôi miên?”
Tống Ninh mỉm cười: “Bởi vì tôi muốn hiểu rõ hơn về cậu.”
Lương Nhung hơi run, không biết nghĩ tới điều gì, đỏ mặt đáp ứng.
29.
Tiềm thức của Lương Nhung đối với Tống Ninh không hề có bất kì phòng bị nào, rất nhanh liền tiến vào trạng thái thôi miên.
Tống Ninh một bên ghi chép một bên hỏi: “Năm nay cậu bao nhiêu tuổi?”
Bé ngoan Lương Nhung nhắm mắt trả lời: “Mười sáu.”
“Có từng nghĩ tới tương lai lớn lên sẽ làm gì không?”
“Không có.”
Tống Ninh tiếp tục dẫn dắt hắn: “Tôi phát hiện cậu thường xuyên xem những bộ phim xưa, có phải muốn trở thành diễn viên điện ảnh không?”
Lương Nhung không có phản ứng gì đặc biệt, chỉ nói: “Có thể cân nhắc.”
Câu trả lời này nằm ngoài dự liệu của Tống Ninh. Trước đây Lương Nhung phỏng vấn tạp chí có nói hắn từ nhỏ đã mơ ước trở thành một diễn viên điện ảnh, bởi vậy đã rất nỗ lực, bây giờ xem ra chỉ hoàn toàn là lời khách sáo.
Tống Ninh thay đổi suy nghĩ: “Vậy cậu có yêu thích điều gì không?”
Lương Nhung không chút nghĩ ngợi nói: “Bóng rổ, du lịch, âm nhạc, còn có…”
Hắn nói đến một nửa đột nhiên dừng lại.
Tống Ninh tò mò hỏi: “Còn có cái gì?”
“Còn có anh.”
Hết chương 12.
Editor: Tùy Tiện
-0 Comment-