[ĐAM MỸ] ẢNH ĐẾ ĐẦU ÓC HỎNG MẤT RỒI! – CHƯƠNG 10
CHƯƠNG 10
12.
Ngày thứ hai, lúc Tống Ninh tới cửa, bên ngoài đã đỗ mấy chiếc xe giao hàng. Đây đều là Lương Nhung mua máy chạy cùng một đống máy tập về.
Lương Nhung mặc áo ngủ lụa xám đứng ở cửa, nhìn đoàn người ra ra vào vào, sắc mặt hơi bất mãn.
Tống Ninh cười trêu chọc hắn: “Ngày hôm nay thật kiên trì vận động nha.”
Lương Nhung liếc mắt nhìn y, thần sắc bình tĩnh đi vào trong phòng, vừa đi vừa nói: “Mấy cái này không cần dùng tới, tôi có thẻ VIP tại phòng tập của công ty.”
Tống Ninh sững sờ tại chỗ, hóa ra người hôm nay là “lão” Lương.
13.
Tống Ninh nhân cơ hội này nói cho hắn một chút chuẩn đoán cùng tình huống mấy ngày qua.
Lương Nhung rót hai ly cafe, yên tĩnh dựa vào sofa lắng nghe. Nghe xong liền hỏi một câu: “Khả năng chữa trị anh nắm chắc bao nhiêu?”
“Tám mươi phần trăm.”
Lương Nhung gật đầu, nói: “Sau này làm phiền bác sĩ Tống.”
Tống Ninh ngượng ngừng cười cười.
Nói thật, những ngày qua cùng “tiểu” Lương ngốc lâu, đột nhiên đối mặt với ảnh đế nho nhã lễ độ, y thật có điểm không quen lắm.
Rất nhiều bệnh nhân đa nhân cách đều sẽ có tính cách đối lập, giống như hai người khác nhau. Tống Ninh nghĩ thầm, Lương Nhung chính là ví dụ điển hình.
14.
Mới qua một lúc nhưng Lương Nhung tựa hồ tiêu hao không ít tinh lực. Về sau nghe Tống Ninh báo cáo lộ vẻ mệt mỏi, che mắt dưỡng thần.
Tống Ninh không lại quấy rầy hắn, nhấp từng ngụm từng ngụm cafe Lương Nhung pha cho y.
Lương Nhung pha cafe thơm nồng, so với mua trong tiệm hương vị thuần hơn rất nhiều. Tống Ninh đối với cafe nghiên cứu rất kĩ, uống xong còn chưa hết thòm thèm, vỗ vỗ miệng nhịn không được lẩm bẩm: “Tay nghề pha cafe còn rất xuất sắc.”
Lúc này, Lương Nhung vẫn đang nằm nghỉ ngơi đột nhiên ngoắc khóe miệng: “Mọi mặt của tôi đều rất xuất sắc.”
Tống Ninh: “…”
Một già một trẻ này nói cho cùng vẫn là một người.
15.
Đúng như lần đầu tiên Lương Nhung nói với Tống Ninh, thời gian hắn có thể khống chế thân thể rất ít. Tống Ninh đi lại liên tục ba tháng, số lần nhìn thấy lão Lương không quá mười, thời gian duy trì đều rất ngắn.
Có lúc hai người trò chuyện tiểu Lương Nhung lại đột nhiên xuất hiện, hăm dọa hỏi: “Anh đến đây lúc nào?”
Dọa Tống Ninh giật mình.
Tống Ninh liền mượn cơ hội này ám chỉ tâm lý cho hắn, hỏi ngược lại: “Tôi vừa nãy vẫn ở đây, cậu không phát hiện ra sao?”
Lương Nhung suy tư chốc lát, rất khẳng định mà nói: “Mới vừa rồi tôi gọi điện thoại cho mẹ, không để ý tới anh.”
Tống Ninh không cách nào tiếp tục.
Cái nhân cách này của Lương Nhung còn thật kiên định.
16.
Hoàn hảo là tiểu Lương Nhung đối với Tống Ninh thập phần ỷ lại. Đối với những hướng dẫn tâm lý hữu ý vô ý đều không bài xích, lời nói chân thật trong lòng đều nói với y.
Lúc bắt đầu Tống Ninh chỉ coi hắn là một bệnh nhân bình thường, lâu dần cũng sẽ không tự chủ được mà tâm sự với hắn chuyện của mình, giống như bạn bè.
Tốt nghiệp xong Tống Ninh liền tới thành thị xa lạ này, bên cạnh không có bạn bè người thân, có người bên cạnh chia sẻ tâm tình cũng tốt, mặc dù tâm trí đối phương còn chưa thành thục.
17.
Rất nhanh liền đến tết, Lương Nhung để dì giúp việc nghỉ sớm về nhà đoàn tụ với gia đình, bản thân ăn gì vẫn còn chưa biết.
Vừa vặn tết năm nay ba mẹ Tống Ninh muốn ra nước ngoài thăm cô, Tống Ninh không đi, liền chủ động đề nghị Lương Nhung cùng nhau vượt qua năm mới.
Lương Nhung rất vui vẻ, hỏi: “Anh sẽ làm bàn tiệc đêm giao thừa sao?”
Tống Ninh ngẩn người, không chắc chắn mà trả lời: “Vậy đi.”
Đêm ngày 30, Tống Ninh mua bột mì tới nhà Lương Nhung, sau đó đóng cửa phòng bếp ở bên trong gói gói nặn nặn nửa ngày.
Lương Nhung ở phòng khách chờ đến khi trời tối vẫn không thấy Tống Ninh đi ra, tiến vào bếp nhìn.
Kết quả thấy một bàn tròn lớn.
Lương Nhung tò mò hỏi: “Anh làm cái gì? Bánh mì loại lớn sao?”
Tống Ninh: “… Đây là sủi cảo.”
18.
Tống Ninh nhìn ra được Lương Nhung vì mặt mũi y mới cố gắng ăn hai cái sủi cảo rau hẹ chưa chín kỹ.
Tống Ninh đối với cái này có chút băn khoăn, lập tức xuống quầy thuốc 24h mua một hộp trợ tiêu hóa.
Sau khi ăn xong Tống Ninh tiếp tục lưu lại nhà Lương Nhung, cùng hắn xem Xuân Vãn.
Đều nói Xuân Vãn là chương trình cho người phương bắc, quả thật như thế. Tống Ninh xem tới một nửa liền buồn ngủ.
Đợi đến lúc tỉnh lại, Tống Ninh phát hiện mình đang dựa vào vai Lương Nhung. Mà tiểu Lương Nhung ngồi thẳng tắp, đôi mắt không hề động đậy mà nhìn chằm chằm tivi.
Mặt Tống Ninh hơi nóng, ngồi lại ngay ngắn giảm bớt lúng túng, hỏi: “Chương trình hay không?”
Lương Nhung trả lời rất nhanh: “Rất hay.”
Không biết có phải do ánh đèn không, Tống Ninh cảm thấy mặt tiểu Lương Nhung có chút hồng.
Hết chương 10.
Editor: Tùy Tiện
-0 Comment-