[ĐAM MỸ] ÁM HỎA – CHƯƠNG 3
CHƯƠNG 3. ĐẠI MA VƯƠNG.
Phối diễn buổi chiều lại bắt đầu, mọi người tiếp tục đọc kịch bản, phần nào chưa hợp lý cần sửa đổi sẽ cùng nhau thảo luận.
Hà Tĩnh Bình yêu cầu mọi người phối diễn như diễn thật, giọng đọc phải mang theo cảm xúc của nhân vật, Lăng Chước lần đầu tiên tham gia nên rất khó thích ứng, mỗi lần đọc đều có cảm giác vô cùng trúc trắc.
Tới phân đoạn đối diễn cảnh tình cảm với nữ chính, lời kịch vô cùng sến súa, Lăng Chước một lần nữa bị vấp, xấu hổ đến mức cái trán cũng đổ đầy mồ hôi.
Người bên cạnh cười khẽ một tiếng: “Thầy Lăng đọc thoại mà cũng cảm thấy ngượng ngùng hay sao?”
Mọi người cùng cười lên, Dụ Phỉ cũng nhảy đến trêu ghẹo: “Lần đầu đóng phim đều là như vậy đó, lúc tôi diễn vai đầu tiên, lúc chụp cảnh thân mật còn NG* tới mười mấy lần, thiếu chút nữa thì bị đoàn phim đuổi việc luôn.”
* NG (No Good): cảnh quay hỏng
Lăng Chước đỏ mặt xin lỗi: “Xin lỗi, tôi sẽ cố gắng thoại.”
Lục Trì Hiết thuận miệng nói với biên kịch: “Nếu không sửa đoạn này đi, lúc này giữa Lâm Lam Ngọc và Gia Cát Du mới chỉ là tình cảm thanh mai trúc mã, có chút mập mờ mà thôi, cũng không phải muốn huỵch toẹt luôn, mấy lời thoại này quả thực quá sến.”
Dụ Phỉ: “Tôi đồng ý, mấy câu này có chút làm quá rồi.”
Nam chính nữ chính đều nói muốn sửa, vậy thì sửa, biên kịch sửa ngay tại hiện trường, lời thoại từ rõ ràng lộ liễu trở nên ý tứ hàm xúc hơn rất nhiều, Lăng Chước nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng thuận lợi qua vòng.
Một giờ sau, mọi người tạm nghỉ mười phút.
Lăng Chước uống một ngụm nước, vừa nâng mắt lên liền đối diện ánh mắt của Lục Trì Hiết đang chăm chú nhìn mình. Lục Trì Hiết một tay xoay bút, ung dung hỏi cậu: “Thầy Lăng chưa từng yêu đương à?”
Lăng Chước sửng sốt.
Giọng Lục Trì Hiết không lớn, người xung quanh đều đã rời đi, bởi vậy không ai nghe được.
Lăng Chước khẽ nhíu mày, Lục Trì Hiết vẫn chăm chú nhìn cậu, nụ cười mang theo ý nghiềm ngẫm chờ cậu trả lời.
Lăng Chước không hiểu nổi đối phương nghĩ gì.
Cậu và Lục Trì Hiết chỉ là quan hệ đồng nghiệp, lại chỉ vừa quen biết, Lục Trì Hiết mở miệng liền hỏi chuyện riêng tư, tất nhiên cậu sẽ không trả lời.
Lục Trì Hiết nhướng mày, Lăng Chước cũng không nhìn hắn nữa.
5h, buổi phối diễn vừa kết thúc Lăng Chước liền trực tiếp trở về khách sạn.
Khách sạn mà đoàn phim thuê khá gần, xe bảo mẫu dừng trước cửa khách sạn, Lăng Chước vừa xuống xe liền bị fan đứng chờ chạy tới vây quanh.
Rất nhiều fan muốn tặng quà, nhưng cậu chỉ nhận thư tay. Sau đó dưới sự che chắn của vệ sĩ cùng Dương Minh an toàn đi vào khách sạn.
Đi tới thang máy thì vừa vặn đụng phải Lục Trì Hiết cũng đang đứng chờ, Lăng Chước chào hỏi hắn xong liền đứng yên bất động.
Lục Trì Hiết đeo kính râm, nhìn hình ảnh mệt mỏi của Lăng Chước phản chiếu trên cửa thang máy, ánh mắt rơi xuống đống thư tay cậu đang cầm: “Nhiều thư như vậy, thầy Lăng định mở từng bức ra đọc đấy à?”
Lăng Chước: “Đúng vậy.”
Lục Trì Hiết chậc một tiếng: “Làm fan của thầy Lăng sướng thật đấy.”
Lăng Chước: “Làm fan của thầy Lục cũng không kém mà.”
Cậu nói thật, fan của Lục Trì Hiết mặc dù phải thường xuyên nhẫn nhịn cái tính khùng điên của hắn, nhưng đối với team nhan khống* mà nói, chỉ cần như vậy thôi cũng sướng muốn chết rồi.
* Nhan khống: mê sắc đẹp.
Lục Trì Hiết cười nhẹ một tiếng, thang máy đúng lúc xuống tới nơi.
Vừa bước vào Lục Trì Hiết thuận miệng hỏi: “Thầy Lăng ở tầng mấy?”
Lăng Chước: “Tầng 15.”
Lục Trì Hiết: “Trùng hợp quá, tôi cũng vậy.”
Hắn nhấn xuống nút thang máy tầng 15.
Lăng Chước ở phòng 1508, Lục Trì Hiết ở phòng 1511, là hai phòng đối diện.
Lục Trì Hiết đứng trước cửa phòng gọi Lăng Chước: “Dưới tầng có quán bar, tối này thầy Lăng muốn đi làm vài chén không?”
Lăng Chước: “Tôi không, có hơi mệt nên định đi ngủ sớm một chút.”
Lăng Chước nói xong liền gật đầu coi như chào tạm biệt mà vào phòng trước, Dương Minh lập tức theo sau, đóng cửa. Lục Trì Hiết nhìn cánh cửa khép chặt trước mặt, khóe miệng khẽ nhếch.
Vào đến phòng Lăng Chiếc đầu tiên nhìn quanh một lượt, phòng rất lớn, bên ngoài là phòng khách, phòng ăn, bên trong có một phòng ngủ, sáng nay Dương Minh đã giúp cậu sắp xếp hành lý, cũng đổi lại ga trải giường.
Lăng Chước rất hài lòng, giơ máy lên chụp vài tấm ảnh, gửi vào nhóm chat.
Nhóc út ít Tề Lương Lịch là người đầu tiên trả lời: “Oa, đoàn phim đối với anh Chước hào phóng ghê luôn, thuê cho anh phòng khách sạn lớn như vầy luôn.”
Lăng Chước: “Cũng được, chỉ là sắp xếp qua loa thôi.”
Tề Lương Lịch: “Như thế này mà anh còn chê là qua loa hả?”
Đặng Lam Lạc: “Ối giời, phòng to thế.”
Trương Tầm: “Cơm hộp ở đoàn làm phim ngon không?”
Lăng Chước đem ảnh chụp hộp cơm trưa gửi vào nhóm: “Bình thường.”
Trương Tầm: “Nhìn cũng không đến nỗi a.”
Tất cả đều là đồng đội của Lăng Chước, Đặng Lam Lạc giống Lăng Chước đảm nhận vị trí vocal, Trương Tầm là rapper, Tề Lương Lịch là main dancer, Trọng Nhất Nhiên cũng là dancer, kiêm luôn leader. Trọng Nhất Nhiên với Đặng Lam Lạc lớn hơn Lăng Chước một tuổi, Trương Tầm ít hơn cậu một tuổi, Tề Lương Lịch là nhỏ nhất, năm nay chỉ mới hai mươi.
Trong nhóm chat mọi người tán gẫu lung tung vài câu, Đặng Lam Lạc tag Lăng Chước, hỏi: “Ngày đầu tiên đến trường quay có cảm giác thế nào? Ở chung với người khác có ổn không?”
Tề Lương Lịch: “Phải đó phải đó, ở cùng đoàn phim với đại ma vương có cảm giác thế nào vậy anh?”
Lăng Chước: “Đại ma vương?”
Đặng Lam Lạc: “Ý nó là cái vị thái tử gia của Thượng Hân.”
Trương Tầm cũng hỏi: “Đại ma vương có tìm anh gây chuyện không?”
Lăng Chước có chút buồn cười: “Danh tiếng của hắn kém vậy cơ à?”
Tề Lương Lịch: “Đại ma vương cũng không phải bọn mình tự đặt, mọi người đều gọi hắn như thế mà.”
Lăng Chước nghĩ nghĩ, nhắn lại: “Cũng không đến nỗi nào, chẳng qua có hơi tùy tiện.”
Lăng Chước không tính nói với mọi người thái độ cổ quái của Lục Trì Hiết với mình, dù sao bộ phim này nhiều nhất quay mất bốn tháng, cậu cũng chưa từng có ý định giao hảo sâu hơn với Lục Trì Hiết.
Trong nhóm chat hàn huyên thêm vài câu, lúc này cậu mới chú ý tới Trọng Nhất Nhiên vẫn chưa từng xuất hiện, Lăng Chước nhấn vào hình đại diện của hắn: “Anh đang bận à?”
Năm phút sau đối phương mới nhắn lại: “Vừa mới tắm, em ăn cơm chưa?”
Lăng Chước: “Tiểu Dương vừa gọi phục vụ rồi, đang đợi mang lên ạ.”
Đối phương gọi tới, Lăng Chước liền nhấn nghe, giọng Trọng Nhất Nhiên vang lên: “Cổ họng đã đỡ chưa?”
“Đỡ hơn nhiều rồi.” Lăng Ghước nghe được sự quan tâm của đối phương, toàn thân dần dần thả lỏng.
Thật ra cổ họng của cậu vẫn rất đau, cả buổi chiều đều phải đọc kịch bản, lời thoại của nhân vật này chỉ thua mỗi nam nữ chính, thoại cũng rất dài, nếu không phải có một hộp kẹo của Lục Trì Hiết, có lẽ lúc này đã mất tiếng cũng nên.
Trọng Nhất Nhiên hỏi: “Đỡ hơn thật không? Sao giọng vẫn còn khàn như vậy?”
Lăng Chước nhẹ cười một tiếng, quả nhiên chuyện gì cũng không thể giấu được Trọng Nhất Nhiên.
Trọng Nhất Nhiên: “Em cười cái gì?”
Lăng Chước: “Không có gì ạ.”
Hai người nói chuyện hơn mười phút, đúng lúc này chuông cửa vang lên, Lăng Chước nghĩ là khách sạn mang đồ ăn tối lên, tạm biệt Trọng Nhất Nhiên xong thì ngắt điện thoại.
Dương Minh mở cửa, bên ngoài nhưng lại là trợ lý của Lục Trì Hiết.
“Anh Lục muốn hỏi thầy Lăng có muốn qua phòng anh ấy cùng ăn cơm tối hay không? Đầu bếp riêng đã làm rất nhiều món rồi.”
Dương Minh quay đầu nhìn Lăng Chước, Lăng Chước nói: “Cảm ơn thầy Lục, nhưng mà không cần đâu, chúng tôi đã gọi phục vụ phòng rồi, bữa tối cũng sắp mang lên rồi.”
Sau khi đuổi trợ lý của Lục Trì Hiết đi, Lăng Chước liền bảo Dương Minh đóng cửa, Dương Minh quay lại liền thuận miệng chế nhạo với cậu: “Sao em cứ cảm thấy cái vị họ Lục này đối với thầy Lăng nhiệt tình thái quá vậy nhỉ?”
Lăng Chước lắc lắc đầu, ngồi trên sofa vừa chờ cơm vừa chơi di động.
Tề Lương Lịch lại bắt đầu tag cậu trong nhóm: “Ôi đệt, đại ma vương follow weibo của anh Chước kìa, còn khen tạo hình của anh đẹp nữa!”
Lăng Chước có chút ngoài ý muốn, thuận tay mở weibo, nghĩ nghĩ một chút, gõ ba chữ “Lục Trì Hiết” vào khung tìm kiếm.
Ảnh đại diện weibo của Lục Trì Hiết giống ảnh đại diện của cậu, là bóng một chiếc đèn đường đang đổ dài trên mặt đất. Nội dung trên weibo rất ít, đa phần đều là bài share về, ngay cả biểu tượng cảm xúc cũng không thèm dùng, hoặc là hệ thống tự động chuyển thành “Share weibo”, hoặc chỉ đơn giản một vài chữ. Sáng nay trang chủ của “Phẫn tình” đăng tạo hình mới của các diễn viên, bản thân hắn chỉ thuận tay share về, không thèm PR, càng đừng nói mở miệng khen người.
Thế mà hắn lại mở miệng khen bức ảnh kia của Lăng Chước.
Lăng Chước không biết nói gì, do dự có nên follow lại Lục Trì Hiết không. Diễn chung một bộ phim, mọi người theo dõi weibo của nhau cũng là chuyện thường, Lục Trì Hiết còn mở miệng ngọc khen ngợi mình, nếu mình không trả lời lại, fan nhìn tới chắc chắn sẽ rước phải khá nhiều phiền phức, nhưng mà vẫn cảm thấy có chút không muốn.
Chuông cửa lại vang lên, Dương Minh mở cửa, lần này tự thân Lục Trì Hiết chạy tới.
Lăng Chước chỉ có thể đứng dậy tiếp đón.
“Tình nguyện ngồi đói ở đây cũng không muốn sang ăn tối với tôi?” Lục Trì Hiết hỏi thẳng.
Lăng Chước xấu hổ giải thích: “Tôi đã gọi đồ rồi, không thể lãng phí…”
Lục Trì Hiết: “Chút nữa mang đồ lên chúng ta cùng ăn, sợ lãng phí cái gì.”
Thấy Lăng Chước vẫn còn do dự, Lục Trì Hiết bỗng nhiên cúi người về phía trước, kề sát cậu hỏi: “Thầy Lăng, sao cậu cứ ngại ngùng thế? Nhất định không nể mặt tôi à?”
Hơi thở xa lạ bỗng chốc kề sát, Lăng Chước theo bản năng lùi về phía sau một bước.
Đối diện với ánh mắt nhìn mình chằm chằm của Lục Trì Hiết, cậu sửa miệng: “Vậy được, cảm ơn thầy Lục.”
Trong mắt Lục Trì Hiết hiện lên ý cười: “Đi thôi.”
Phòng Lục Trì Hiết ở ngay đối diện, bố cục căn phòng giống như phòng của Lăng Chước, trên bàn đã bày sẵn bốn món mặn một món canh, bên Lăng Chước cũng đã gọi ba món, vừa ngồi xuống được vài phút thì phục vụ mang tới.
Tốc độ ăn của Lăng Chước không nhanh, cái gì cũng nhai kĩ nuốt chậm, rất nghiêm túc. Lục Trì Hiết thong thả gắp đồ ăn, nhìn tần suất hạ đũa của người đối diện, ý cười vẫn luôn treo bên miệng.
Ăn xong, trợ lý của Lục Trì Hiết dọn dẹp qua một chút, sau đó trở về phòng ngủ của mình ở tầng dưới. Dương Minh đã đi siêu thị mua bổ sung mấy vật dụng cá nhân còn thiếu cho Lăng Chước, trong phòng chỉ còn lại hai người Lăng Chước cùng Lục Trì Hiết.
Lăng Chước ngồi thêm một lát liền đứng dậy chào tạm biệt, Lục Trì Hiết đưa cậu ra đến cửa.
Lăng Chước mở cửa, quay đầu nói cảm ơn với Lục Trì Hiết: “Tối nay cảm ơn thầy Lục đã chiêu đãi, tôi xin phép về trước.”
Lục Trì Hiết nhìn cậu, bỗng nhiên duỗi tay nắm chặt lấy tay Lăng Chước, đóng cửa, dùng sức đè người lên ván cửa.
Lăng Chước không kịp đề phòng, sắc mắt thoắt cái liền đổi: “Anh làm gì?”
Lục Trì Hiết cũng không làm gì, chỉ là càng ép sát về phía trước, tay cũng nắm chặt tay Lăng Chước, không cho cậu cơ hội né tránh.
Nhìn tới sự tức giận trong mắt Lăng Chước, Lục Trì Hiết thấp giọng: “Thầy Lăng à, số wechat cậu cho tôi không phải số điện thoại cá nhân, đúng không?”
Lăng Chước: “Đó là…”
Lục Trì Hiết: “Tôi nhìn thấy, lúc phối diễn ban chiều, cậu dùng một tài khoản khác nhắn tin với người khác.”
Hơi thở của Lục Trì Hiết ở quá gần, Lăng Chước cả người đều không ổn. Cậu quay mặt đi, ngừng hai giây, giọng điệu cứng ngắc nói: “Anh tìm nhầm người rồi.”
Lục Trì Hiết nhìn cậu chằm chằm, sau đó lại cười: “Em nghĩ tôi muốn làm gì?”
Lăng Chước cũng không phải ngày đầu tiên bước chân vào giới, Lục Trì Hiết biểu hiện sự hứng thú của hắn với cậu quá rõ ràng, không phải cậu không hiểu, nhưng người này sống không cần dè chừng, cậu thì không, và cũng không nghĩ tới.
Lăng Chước không đáp, hai người giằng co thêm vài giây, Lục Trì Hiết buông tay, vừa cười vừa lui lại chừa ra một khoảng cách an toàn.
Lăng Chước lập tức xoay người, vội vàng mở cửa lao ra ngoài.
Hết chương 3.
Editor: Tùy Tiện
Bàn về xưng hô: Tạm thời vẫn là tôi-cậu, tôi-anh nhé, tầm 10 chương đầu nếu đại Lục ghẹo tiểu Lăng quá thì t sẽ để tôi-em, còn lại giữ nguyên xưng hô như trên nhé. Cơ mà với tốc độ tên lửa của đại Lục thì chắc chuyển qua tôi-em sớm thôi :)))
-0 Comment-