[ĐAM MỸ] ÁM HỎA – CHƯƠNG 14
CHƯƠNG 14. GỢN SÓNG
Hai mươi phút sau, thuyền dừng lại ở bến cảng bên hồ.
Lúc lên bờ, Lăng Chước chớp chớp mắt, phát hiện bộ đồ mà người chèo thuyền này đang mặc cũng thêu hình hỉ thước, thế là lại lấy được thêm một bàn tay vàng, xem như niềm vui bất ngờ.
Lăng Chước cao hứng chia sẻ với người bên cạnh, Thành Á Phong đi phía sau buồn cười nhắc nhở cậu: “Tiểu Lăng a, cậu vẫn là thành viên đội anh đấy nhé?”
Lăng Chước chợt nhớ ra, xấu hổ cười cười.
Lục Trì Hiết là người cuối cùng lên bờ, ánh mắt nhìn về phía Lăng Chước mang theo vẻ trào phúng, cất bước đi trước.
Lăng Chước dời tầm mắt, xem như không nhìn thấy.
Gần giữa trưa, cả đoàn tạm dừng quay hình, hai đội khác cũng quay về tập hợp, cùng nhau đi ăn ở tiệm cơm mà tổ chương trình đã đặt sẵn.
Các thành viên cố định của chương trình ngồi nói chuyện vui vẻ với PD, Lục Trì Hiết dường như đều quen biết tất cả bọn họ, với ai cũng có thể đối đáp vài câu, nhưng vị đại thiếu gia này tâm tình không tốt, mọi người cũng không tiện nói nhiều.
Nhóm Lăng Chước là người mới, không dám quá sỗ sàng, những người khác cười đùa vui vẻ cũng không liên quan tới bọn họ, chỉ có khi được hỏi đến mới trả lời vài câu.
Thành viên nữ cùng đội với Trọng Nhất Nhiên và Tề Lương Lịch cười nhắc tới nhóm bọn họ, Trọng Nhất Nhiên là đội trưởng, đứng ra giới thiệu qua về nhóm bọn họ, cuối cùng mỉm cười: “Cuối năm nay bọn em sẽ phát hành album thứ hai, sang năm tới sẽ tổ chức concert trên toàn quốc, các vị tiền bối nếu lúc đó có thời gian bọn em rất hoan nghênh mọi người tới xem.”
Những người khác đều cười nói sôi nổi đáp ứng, còn nói Trọng Nhất Nhiên đến lúc đó nhớ gửi vé concert cho bọn họ.
Lục Trì Hiết vẫn luôn im lặng không nói, nhìn Lăng Chước ngồi ở bàn đối diện, giữa tiếng cười của mọi người gọi một câu: “Thầy Lăng.”
Lăng Chước ngẩng đầu.
Lục Trì Hiết: “Em cũng cho tôi một vé đi.”
Bị Lục Trì Hiết cùng mọi người nhìn, Lăng Chước vô cùng xấu hổ, chỉ có thể đáp ứng: “Được.”
Trọng Nhất Nhiên liếc mắt nhìn Lục Trì Hiết vẫn luôn nhìn chằm chằm Lăng Chước, chủ động giao lưu với mấy vị khách quý khác, đem đề tài này chuyển đi.
Rất nhanh đã ăn xong, Lăng Chước đứng dậy đi toilet.
Cậu đứng trước gương sửa sang lại đầu tóc, vừa mới chuẩn bị ra ngoài thì Lục Trì Hiết bước vào.
Lục Trì Hiết đến gần, Lăng Chước xoay người muốn đi liền bị hắn ngăn lại, cánh tay bị người nắm chặt, Lăng Chước nâng mắt: “Anh làm gì?”
Lục Trì Hiết rũ mắt, đối diện với đôi mắt bừng bừng lửa giận của Lăng Chước là một đôi mắt hưng phấn, hắn dừng lại một chốc, bỗng siết chặt cổ tay cậu, kéo người vào buồng vệ sinh gần nhất, khóa trái cửa.
“Anh buông ra, ô…”
Lăng Chước bị Lục Trì Hiết đè lên ván cửa, bị tay hắn bịt miệng, trong đầu cậu ong lên một tiếng, cả người ngây ngốc, sau đó tàn nhẫn cắn lên hổ khẩu* của Lục Trì Hiết.
(*) Hổ khẩu: vị trí phần da nối liền ngón cái và ngón trỏ.
Lục Trì Hiết đứng bất động, cũng không buông tay, nhìn chằm chằm người trước mặt, trầm giọng nhắc nhở: “Nơi này tùy thời sẽ có người ra vào, em nhỏ giọng một chút.”
Lăng Chước đỏ mắt, Lục Trì Hiết ghì chặt lấy cậu, bàn tay che trên miệng dần dần buông lỏng, trên hổ khẩu hiện một vòng dấu răng rớm máu, hắn chỉ nhìn thoáng qua, cũng không thèm để ý chút nào.
Lăng Chước ngực phập phồng tức giận, gắt gao trừng hắn, nhưng không lên tiếng. Lục Trì Hiết giơ tay sờ mặt cậu, kề sát mặt cậu phả khí: “Đừng giận, tôi không làm gì em hết.”
Lăng Chước cắn chặt răng: “Anh buông tôi ra.”
Lục Trì Hiết: “Thầy Lăng, hôm nay em chọc giận tôi.”
Thanh âm Lục Trì Hiết gần sát bên tai, hơi thở nóng bỏng phả thẳng lên lỗ tai Lăng Chước, khiến lông tơ toàn thân cậu dựng đứng, cả người khó chịu.
Lăng Chước cười lạnh.
Lục Trì Hiết vỗ vỗ mặt cậu, chậm rãi nói: “Tôi không thích em nhìn hay cười với người khác, đặc biệt là đội trưởng của em.”
Lăng Chước nhắm mắt, người này rõ ràng có bệnh, cậu không muốn đôi co vô nghĩa với hắn.
Ngón tay Lục Trì Hiết vuốt ve cằm cậu, thanh âm càng thấp: “Không muốn nói chuyện với tôi à?”
Lăng Chước: “… Anh buông tôi ra.”
Lục Trì Hiết không chịu, đầu ngón tay như có như không mà vuốt ve, Lăng Chước nghiêng đầu muốn tránh đi.
Bên ngoài vang lên tiếng của Trọng Nhất Nhiên: “Lăng Chước, em ở đâu?”
Hô hấp của Lăng Chước đột nhiên ngừng lại, thân thể cứng đờ.
Lục Trì Hiết vẫn siết lấy cậu không buông, hứng thú nhìn cậu, trong mắt nổi lên một tia chế nhạo, đôi mắt Lăng Chước càng đỏ lên, lườm hắn, miễn cưỡng trấn định chính mình mở miệng: “Ở đây ạ.”
Tiếng bước chân dừng lại bên ngoài buồng riêng của bọn họ, Trọng Nhất Nhiên ở ngoài cửa lo lắng hỏi: “Em bị đau bụng à? Sao lâu như vậy vẫn chưa ra?”
Lăng Chước: “Không sao, một lát là tốt rồi, mọi người ở ngoài chờ em một chút thôi.”
Trọng Nhất Nhiên: “Thật sự không sao chứ?”
Lăng Chước: “Không sao ạ.”
Trọng Nhất Nhiên: “Được, vậy em nhanh lên nhé, PD ở ngoài bắt đầu giục rồi.”
Lăng Chước: “Vâng.”
Tiếng bước chân dần đi xa, thần kinh Lăng Chước rốt cuộc thả lỏng, trên trán còn đổ mồ hôi, Lục Trì Hiết ở bên tai cậu chậc một tiếng: “Em rất sợ cậu ta nhìn thấy mình ở cùng với tôi? Sợ cậu ta hiểu lầm à?”
Lăng Chước cắn răng không đáp.
Lục Trì Hiết: “Thầy Lăng, em chột dạ ư?”
Lăng Chước bực bội không thôi: “Anh đủ rồi đấy, buông tay được chưa?”
Lục Trì Hiết sâu xa nhìn cậu, bụng ngón tay cái cọ lên khóe môi, thong thả miết dọc theo cánh môi, Lăng Chước muốn tránh cũng không được, nhắm mắt lại.
Lòng bàn tay ấm áp xoa lên môi châu, ngừng một lát rồi rời đi.
Lục Trì Hiết buông tay, lùi về sau một bước, Lăng Chước lập tức xoay người kéo cửa, vội vàng chạy đi.
Trọng Nhất Nhiên vẫn đứng bên ngoài chờ cậu, thấy Lăng Chước đi ra liền hỏi: “Sao sắc mặt em trông xấu như vậy?”
Lăng Chước: “Không có gì, vừa rồi bụng em không thoải mái, đi thôi.”
Trọng Nhất Nhiên nhìn về phía cửa phòng vệ sinh, cũng không nói gì, cùng cậu rời đi.
Phần quay buổi chiều là trò chơi cướp bàn tay vàng, các đội thông qua thi đấu có thể lấy đi bàn tay vàng của các đội khác, bàn tay vàng càng nhiều, xác suất hoàn thành nhiệm vụ phía sau càng lớn.
Trò chơi chuẩn bị bắt đầu liền có người chú ý tới vết thương trên tay Lục Trì Hiết, thuận miệng hỏi hắn một câu.
Camera đã bắt đầu quay, Lục Trì Hiết không thèm để ý, quơ quơ tay: “Bị mèo con cắn.”
Lập tức có người nhắc nhở hắn: “Mèo cắn? Vậy cậu nên đi tiêm ngừa uốn ván đi?”
Lăng Chước đầy vẻ xấu hổ, may là không ai chú ý đến.
Lục Trì Hiết liếc cậu một cái, tùy tiện cong môi, cũng không nói gì.
Trò chơi thứ nhất là thi đối kháng 1:1. Sau lưng mỗi người sẽ buộc một quả bóng, bên nào làm vỡ bóng của đối phương đầu tiên là thắng.
Lăng Chước ngồi một bên, không xung phong lên, trước tiên ngồi quan sát những người chơi khác. Trò chơi này thật ra không cần quá nhiều kĩ thuật, nhưng vì đạt tới mục đích giải trí mà ai ai cũng ra sức, có cặp chạy vòng quanh, có cặp ôm nhau lăn lộn trên đất, thậm chí vì né công kích đối phương mà nhảy xuống nước, tiếng cười liên tiếp vang lên.
Tề Lương Lịch chính là thằng nhóc ngốc dưới tình thế cấp bách đã trực tiếp nhảy xuống hồ, chọc cho mọi người cười to, về sau chương trình dù cắt ghép như nào thì chắc chắn một đoạn này của nhóc cũng không thiếu.
Lăng Chước cũng cười, vừa nâng mắt lên liền nhìn thấy Lục Trì Hiết ngồi chéo phía đối diện, người này căn bản không thèm xem trong sân đang diễn ra cái gì, từ đầu tới cuối vẻ mặt thất thần, lúc cậu nhìn về phía hắn hắn mới không chút để ý mà nhìn lại.
Tươi cười trên mặt Lăng Chước cứng lại, thân thể không dấu vết ngồi dịch về bên cạnh.
Trận thứ hai Thành Á Phong hỏi hai người ai muốn đi lên, đối thủ bên kia vừa vặn là Trọng Nhất Nhiên, nhìn Trọng Nhất Nhiên đã đi lên sân đấu, Lăng Chước đang muốn đứng dậy liền bị Lục Trì Hiết nắm chặt tay, hắn đứng lên: “Để tôi.”
Lục Trì Hiết đi tới giữa sân, Trọng Nhất Nhiên bình tĩnh nhìn hắn, trong ánh mắt lộ ra dục vọng chiến thắng.
Trọng tài vừa hô bắt đầu hai người đồng thời khom lưng làm tư thế nửa ngồi xổm, cảnh giác nhìn đối phương, ai cũng không ra đòn trước.
Lục Trì Hiết nhìn chằm chằm người trước mắt, vẻ mặt vô cảm, cho tới khi người xem bên ngoài chờ đến mất kiên nhẫn mới đột nhiên hành động, mạnh mẽ nhào lên phía trước, một tay chế trụ bả vai Trọng Nhất Nhiên, một tay duỗi về quá bóng phía sau lưng anh.
Phản ứng của Trọng Nhất Nhiên cũng rất nhanh, lập tức xoay người tránh đi, một tay cản lại cánh tay đang vươn tới của Lục Trì Hiết, một tay khác nhân cơ hội vươn về phía sau lưng hắn.
Lục Trì Hiết nháy mắt liền né tránh, lần đầu tiên thử tấn công không ai chiếm được thế thượng phong, hai người nhanh chóng tách ra, tiếp tục chờ đợi cơ hội thứ hai.
Đòn nhử của hai người đều sạch sẽ lưu loát, cực hấp dẫn người xem, không khí giữa hai người tràn đầy mùi thuốc súng, người xem bên ngoài đã bắt đầu ồn ào.
Lần thứ hai, thứ ba hai người thay phiên tấn công đối phương nhưng đều bị tránh đi. Chiều cao và hình thể hai người không sai biệt lắm, ở phương diện thể lực này ai cũng không chiếm được thế thượng phong, thắng thua quả thực khó đoán.
Tề Lương Lịch với mấy người nhảy dựng lên, không chút nào che dấu lớn tiếng cổ vũ cho đội trưởng, tuy rằng Lăng Chước như cũ ngồi dưới dất nhưng cũng âm thầm cầu nguyện, hy vọng Trọng Nhất Nhiên có thể chiến thắng, tốt nhất là bóp chết uy phong của Lục Trì Hiết.
Hai người giằng co một lần nữa tách, Lục Trì Hiết lúc này bỗng dưng mở miệng, khó hiểu mà gọi người trước mặt một tiếng: “Trọng Nhất Nhiên.”
Giọng điệu của hắn khiến người ta thập phần khó chịu, Trọng Nhất Nhiên không lên tiếng, vẫn duy trì tư thế phòng thủ, cảnh giác hắn đột nhiên đánh tới.
Lục Trì Hiết cũng không nói tiếp, chỉ lạnh lùng nhìn anh, sau đó giống như mãnh hổ vồ về phía trước.
Tay phải của hắn với về phía sau, Trọng Nhất Nhiên giống như những lần trước lắc mình tránh đi, nhưng động tác lần này Lục Trì Hiết là giả, tay trái rất nhanh với đến, duỗi về phía sau Trọng Nhất Nhiên, từ dưới luồn lên, không chút do dự, bóp vỡ bóng bay.
Một chuỗi động tác liên tiếp chỉ diễn ra trong vài giây ngắn ngủi, người xem bên ngoài còn chưa kịp lấy lại tinh thần đã nghe một tiếng “Bang”, Lục Trì Hiết thả tay, lui về sau.
Trọng Nhất Nhiên thở hổn hển, có hơi chật vật, nhưng không nói gì, gật đầu với Lục Trì Hiết xong liền rời khỏi sân đấu.
Lục Trì Hiết trở lại đội, ngồi xuống uống nước, thấy Lăng Chước chẳng có vẻ gì là vui mừng, hỏi cậu: “Tôi thắng cậu ta khiến em không vui đến thế cơ à?”
Lăng Chước nghẹn một hơi: “Không có.”
Lục Trì Hiết giương khóe miệng, cũng không vạch trần cậu, tiếp tục uống nước.
Trò chơi kết thúc lúc chạng vạng tối, Lăng Chước cùng Lục Trì Hiết thông qua trò chơi lấy được số lượng bàn tay vàng nhiều nhất, tổng cộng năm cái, nhưng nội dung trong đó thì phải chờ tới ngày mai sau khi phân vai nhân vật mới có thể xem.
PD hô một tiếng kết thúc thu hình, công việc hôm nay đến đây là kết thúc.
Lăng Chước chào hỏi PD và nhóm thành viên cố định xong liền rời đi cùng bọn Trọng Nhất Nhiên, cả nhóm cùng ăn cơm tối.
Lục Trì Hiết vẫn ngồi tại chỗ không nhúc nhích, tầm mắt dõi theo Lăng Chước, thẳng đến khi cậu cùng những người khác lên xe rời đi.
Từ đầu tới cuối, Lăng Chước chưa từng quay đầu lại.
Hết chương 14.
Editor: Tùy Tiện
-0 Comment-