[ĐAM MỸ] ÁM HỎA – CHƯƠNG 13
CHƯƠNG 13. GHEN
Spotlight: Vại giấm hiệu Đại ma vương: Đổ rồi!!! ☆*:.。.o(≧▽≦)o.。.:*☆
9 giờ sáng ngày hôm sau bắt đầu quay.
Địa điểm mà chương trình chọn là một thị trấn sông nước nhỏ ở phương nam, trong trấn có rất nhiều kênh rạch và cầu nhỏ, còn có một ngôi làng cổ, nghe nói phiên vương từ thời Minh đã từng đóng quân tại đây, tàn tích của vương phủ xưa vẫn còn xót lại, vài năm trở lại đây vì du lịch phát triển mà đã được trùng tu lại, vừa đặc sắc lại không mất đi sự cổ kính.
Trong trấn nhỏ từ lâu đã lưu truyền một câu chuyện tình yêu cảm động giữa ái nữ của Vương gia và một thư sinh nghèo, chủ đề quay “Trời Nam đất Bắc” kì này sẽ xoay quanh câu chuyện xưa này. Mỗi khách mời sẽ đóng vai một nhân vật trong câu chuyện, dựa vào đó mà thúc đẩy diễn biến tiếp theo, phe chính diện phải cố gắng tìm kiếm bàn tay vàng để câu chuyện có kết thúc tốt đẹp, phe phản diện ngược lại phải dùng mọi biện pháp mà “đánh uyên ương*”, phe nào thành công thì tính phe đó hoàn thành nhiệm vụ.
(*) Đầy đủ là dùng gậy đánh uyên ương, ý nói chia rẽ các đôi đang yêu nhau.
Thời gian quay tổng cộng hai ngày, ngày hôm trước khách mời đã được chia làm bốn đội, phải vừa tìm kiếm manh mối vừa đề phòng đội khác cướp đoạt gợi ý, phạm vi hoạt động bao quát cả trấn nhỏ.
Mỗi đội ba người, chia đội bằng cách rút thăm.
Tới lượt Lăng Chước, cậu thầm nhủ chỉ cần không cùng đội với Lục Trì Hiết là được, kết quả rút được lá thăm màu hồng, mà trong tay Lục Trì Hiết cũng có lá thăm tương tự, đang đứng nói chuyện với người khác.
Lăng Chước: “…”
Lăng Chước còn chưa mở miệng, Lục Trì Hiết nghiêng đầu nhìn về phía bọn họ, ánh mắt nhìn chằm chằm Lăng Chước cười như không cười: “Thầy Lăng không được gian lận đâu đấy, máy quay đã quay lại rồi.”
Lăng Chước vừa vươn tay ra lại rụt về, Trọng Nhất Nhiên khẽ nhíu mi, cũng không nói gì.
Lăng Chước cùng đội với Lục Trì Hiết và một thành viên nam cố định, bọn họ thay đồng phục màu đỏ của đội, bốn đội tập trung ở cửa lớn của vương phủ sau đó bắt đầu tản ra, đội họ đi về phía tây.
Lục Trì Hiết chậm rề rề đi theo phía sau Lăng Chước, thuận miệng hỏi cậu: “Thầy Lăng không muốn ở cùng đội với tôi hay là không muốn cùng đội anh Thành vậy? Sao ban nãy còn muốn rút thăm lại?”
Thành viên nam cố định tên là Thành Á Phong, đã ở tuổi trung niên, cười nói: “Anh rút thăm sau Tiểu Lăng nha, không liên quan tới anh.”
Lục Trì Hiết: “Ồ em quên mất, vậy chính là thầy Lăng không muốn cùng đội với tôi rồi?”
Lăng Chước nhìn camera man đi bên cạnh, nói: “Không có, thầy Lục nghĩ nhiều rồi.”
Ngày hôm qua Lục Trì Hiết nói những lời đó càng khiến Lăng Chước cảm thấy người này bệnh thần kinh, thậm chí cậu có chút hối hận trước kia ở đoàn phim đồng ý để Lục Trì Hiết mỗi ngày dạy mình diễn, trên đời không có bữa cơm nào là miễn phí, đáng lẽ cậu nên cách xa người này ngay từ đầu mới phải.
Đáng tiếc cậu quá xui xẻo, hôm nay lại bốc thăm vào cùng một đội với Lục Trì Hiết.
Cậu không muốn đôi co nhiều lời, cúi đầu nhìn tờ manh mối trong tay.
Ánh mắt Lục Trì Hiết dừng lại trên gáy cậu, cũng không nói nữa.
Trong manh mối của bọn họ viết một câu ‘Nơi càng náo nhiệt càng ẩn chứa nhiều chuyện xưa’, Lăng chước hỏi Thành Á Phong: “Đây là muốn chúng ta tới nơi náo nhiệt nhất để tìm ra bàn tay vàng trong cốt truyện sao ạ?”
Thành Á Phong: “Có lẽ vậy, nghe nói phía trước có một khu chợ, chúng ta qua đó trước xem thế nào.”
Trong chợ quả nhiên rất đông người, còn có rất nhiều quầy nhỏ bán đồ ăn vặt, quà lưu niệm, ba người đi dọc theo các quầy hàng nhưng hoàn toàn không có manh mối.
Bọn họ đi loanh quanh tìm kiếm, hai mươi phút sau, Lục Trì Hiết dừng lại trước một quầy bánh pudding hoa quả, gọi hai người lại: “Anh Thành, thầy Lăng, muốn ăn cái gì không?”
Thành Á Phong không có hứng thú với đồ ăn vặt trẻ con này nhưng lại bị cửa hàng mặt nạ phía sau hấp dẫn, nói một tiếng rồi đi qua đó.
Lăng Chước muốn đi theo lại bị Lục Trì Hiết duỗi tay kéo lại: “Đi lâu như vậy mà không mệt sao? Ăn chút đồ ăn vặt trước đi.”
Lăng Chước nhíu mày, Lăng Chước giơ lên xiên thạch pudding, đưa tới trước mặt cậu: “Tôi mời em ăn.”
Người này dựa vào sạp hàng, đôi mắt cười mang theo vẻ lười biếng nhìn cậu, trong tay còn giơ xiên đồ ăn, Lăng Chước không biết nên nói gì, tránh đi tầm mắt của hắn, nhìn xiên thạch pudding trong tay đối phương.
Lục Trì Hiết: “Thử xem, nói không chừng còn ngon hơn loại pudding đóng gói toàn chất bảo quản kia của em.”
Lăng Chước duỗi tay nhận lấy, vội vàng nói cảm ơn.
Lục Trì Hiết cười, chăm chú nhìn cậu ăn.
Hương vị quả thực không tệ, nhưng bị Lục Trì Hiết nhìn chằm chằm như vậy khiến Lăng Chước khó mà nuốt trôi, lại còn ở trước camera, đành phải nhắc nhở hắn: “Thầy Lục cũng ăn đi.”
Lúc này Lục Trì Hiết mới cười một tiếng, lại cầm một xâu thạch khác đưa lên miệng cắn một ngụm.
Năm phút sau, Thành Á Phong quay lại, đã tìm được một bàn tay vàng.
“Anh nói chuyện với chủ tiệm kia vài câu ông ấy liền đưa bàn tay vàng cho anh.” Thành Á Phong lắc lắc bàn tay vàng trước ống kính, đắc ý nói.
Lăng Chước hỏi: “Anh Thành nói gì với ông chủ vậy?”
Thành Á Phong: “Nói về cốt truyện.”
Nhưng bọn họ một đường đi tới đây cũng ngẫu nhiên hỏi chuyện vài người, nhưng những người này đều tỏ vẻ không hiểu gì, hỏi một câu thì ba câu là không biết*.
* Kiểu hỏi 1 câu nhưng trả lời kiểu không thấy, không nghe, không hiểu.
Lăng Chước: “Ông chủ tiệm đó có gì đặc biệt không ạ? Hoặc là gian hàng đó có gì đặc biệt không anh?”
Lục Trì Hiết giương mắt nhìn về phía chủ tiệm, cười nói: “Trang phục của ông ấy nhìn rất quen.”
Ông chủ mặc đồ cổ trang, nhưng toàn bộ người trên đường đều là người mặc cổ trang đóng giả, Lăng Chước chăm chú nhìn một hồi, nhớ ra: “Ban nãy ở trước cửa vương phủ, người trong phủ ra vào đều mặc bộ quần áo này, em nhớ quần áo của những người này phía trên đều thêu một con hỉ thước, trên quần áo của ông ấy cũng có.”
Cậu vừa nói xong thì Thành Á Phong cũng có ấn tượng: “Hắc, vậy đúng rồi, chúng ta hẳn là nên tìm những người có liên quan tới vương phủ, đi theo bọn họ nói chuyện là có thể lấy được bàn tay vàng. Khá ghê, khả năng quan sát của hai cậu không tồi đâu.”
Lăng Chước khiêm tốn đáp: “Đều nhờ có thầy Lục nhắc nhở.”
Lục Trì Hiết liếc cậu một cái, cười cười không nói tiếp.
Hai giờ sau, bọn họ lần nữa tìm kiếm khắp chợ, mặc dù đã có manh mối nhưng muốn tìm người thì quả thực không dễ dàng. Rốt cuộc thì bàn tay vàng cũng chỉ có hai, ba cái, nhưng dù sao bọn họ cũng không vội, Thành Á Phong mang hai người dạo chơi khắp nơi, chơi cái này một chút, ăn thử cái kia một bận, nhìn tới đội bán nghệ bên đường cũng xíu giục bọn họ đi qua thử thử.
Lăng Chước vẫn còn do dự thì Lục Trì Hiết đã đi trước một bước, nơi đó có đặt một cây cổ cầm, người bên trong lập tức nhường chỗ cho hắn, hắn duỗi tay gảy lên vài tiếng.
Thành Á Phong huýt sáo một cái: “Không ngờ đấy, cậu còn biết đánh cổ cầm?”
Lục Trì Hiết cong khóe môi, cười bảo Lăng Chước: “Thầy Lăng hát một bài đi.”
Lăng Chước đi tới vị trí đặt micro bên cạnh hắn, nghiêng đầu hỏi một câu: “Anh thật sự biết đàn ư?”
Lục Trì Hiết cười nhìn cậu: “Biết, khi còn trẻ mẹ tôi có quay một bộ phim cổ trang, trong kịch bản có một đoạn phải đàn cổ cầm, mẹ tôi cảm thấy rất hứng thú với nó nên đã đặc biệt đi học, tôi cũng theo bà ấy học.”
Lăng Chước biết hắn muốn nói tới bộ phim nào. trước kia An Hân phỏng vấn đã từng nói qua việc này, cậu không hề nghi ngờ, lại hỏi: “Anh muốn đàn bài nào?”
Lục Trì Hiết: “Bài nào cũng được.”
Lăng Chước điều chỉnh micro một chút, cậu chọn chính là một khúc hát kinh điển của An Hân, Lục Trì Hiết dường như không nghĩ tới cậu sẽ chọn bài hát này, khẽ nhướng mày, phối hợp đệm đàn cho cậu.
Lăng Chước hát, Lục Trì Hiết đệm đàn, mọi người xung quanh nhanh chóng vây lại xem. Giọng hát của Lăng Chước thực sự rất tốt, khi xướng một khúc cổ phong, thanh âm mang theo sự da diết lay động lòng người, nhưng cậu có chút thất thần, quay đầu lại nhìn Lục Trì Hiết mấy lần.
Người này bình thường luôn không đứng đắn, lúc này nhìn hắn nghiêm túc đánh đàn, hơn nữa còn là cổ cầm, Lăng Chước có một loại cảm giác hoang đường.
Lục Trì Hiết liêu mắt, ánh mắt đụng phải ánh mắt cậu, nhoẻn miệng cười.
Lăng Chước vội chuyển đường nhìn.
Một khúc cổ phong này xướng xong, xung quanh vang lên tiếng vỗ tay tán thưởng.
Tề Lương Lịch ở trong đám đông kêu một tiếng: “Anh Chước ơi!”
Lăng Chước quay đầu, lúc này mới chú ý thấy Tề Lương Lịch cùng Trọng Nhất Nhiên, không biết bọn họ tới từ lúc nào, bỗng có chút xấu hổ. Bọn họ đi lên phía trước, Trọng Nhất Nhiên liếc nhìn Lục Trì Hiết một cái, Lục Trì Hiết chỉ xem anh nhưng không tồn tại, cũng không thèm phản ứng lại.
“Anh hát hay lắm luôn.” Tề Lương Lịch hưng phấn nói chuyện với Lăng Chước.
Lăng Chước: “Tùy tiện hát…”
Trọng Nhất Nhiên cũng nói: “Hát rất tốt.”
“Phải không?” Lúc này Lăng Chước mới cười.
Lục Trì Hiết ở bên cạnh gọi cậu: “Thầy Lăng, biểu diễn được khen hay có phải cũng nên tính một phần công lao cho tôi hay không?”
Lăng Chước nhanh nhẹn nói: “Cảm ơn thầy Lục.”
Lục Trì Hiết cười nhạt, tựa hồ không quá hài lòng với ngữ khí qua loa của Lăng Chước.
Lăng Chước lại không để ý tới hắn.
Đội Trọng Nhất Nhiên còn một thành viên nữ cố định, hai bên trao đổi manh mối với nhau, đám Trọng Nhất Nhiên cũng đã tìm được hai bàn tay vàng, nhưng manh mối không giống với đội Lăng Chước.
Tề Lương Lịch hỏi Lăng Chước: “Bờ sông phía trước có bến thuyền, anh Chước, anh muốn đi chèo thuyền với bọn em không?”
Lăng Chước có chút hứng thú, Thành Á Phong nói: “Vậy chúng ta cùng đi đi, dù sao ở chỗ này cũng chưa chắc đã thu hoạch được thêm cái gì.”
Lăng Chước lập tức gật đầu: “Được ạ.”
Đa số thắng thiểu số, mặc kệ Lục Trì Hiết muốn thế nào, hắn chỉ có thể nghe theo mọi người,
Bến thuyền gần ngay khu chợ, thuyền ô bồng* từng chiếc từng chiếc cập bờ rồi lại chèo đi, thuyền rất nhỏ, ngoại trừ người chèo thuyền thì nhiều nhất chỉ ngồi thêm được hai người.
(*) Thuyền ô bồng: là phương tiện giao thông đặc biệt của vùng Thiệu Hưng (tỉnh Triết Giang); vì mui thuyền được sơn đen nên có tên gọi như vậy.
Tề Lương Lịch nhảy lên thuyền đầu tiên, cực kì ga-lăng duỗi tay đỡ lấy vị khách mời nữ duy nhất: “Chị Linh, chúng ta ngồi cùng nhau nhé?”
Thành viên nữ mỉm cười: “Vậy Nhất Nhiên thì sao giờ?”
Tề Lương Lịch: “Chị kệ ảnh đi, ảnh ngồi cùng với anh Chước là được.”
Trọng Nhất Nhiên sau khi lên thuyền liền giơ tay đỡ Lăng Chước.
Lục Trì Hiết: “Thầy Lăng, chúng ta ngồi cùng nhau đi.”
Lăng Chước liếc hắn một cái, bắt lấy tay Trọng Nhất Nhiên, lên thuyền cùng anh.
Lục Trì Hiết sầm mặt, Thành Á Phong buồn cười vỗ vỗ bả vai hắn: “Đi thôi đi thôi, chúng ta ngồi chung.”
Thuyền nhỏ rẽ nước vượt qua chín đoạn mười tám khúc trên sông tiến về phía trước, Lăng Chước một đường đều giơ di động lên chụp ảnh, thỉnh thoảng lại quay đầu cười đùa với Trọng Nhất Nhiên.
Lúc nói chuyện, Trọng Nhất Nhiên lấy di động trong tay cậu, nghiêng người giúp cậu chụp một tấm, chụp xong Lăng Chước lấy di động về nhìn một cái, có vẻ rất hài lòng, lại giơ di động lên chụp cho Trọng Nhất Nhiên một tấm, hai người sau đó còn ghé đầu cùng nhau chụp ảnh tự sướng.
Lục Trì Hiết ngồi ở thuyền phía sau, vẻ mặt hắn khó đoán, vẫn luôn lạnh mặt nhìn chằm chằm hai người ở thuyền phía trước.
Ra khỏi đường sông là một mặt hồ rộng lớn, lá sen xanh biếc phủ kín mặt hồ, hoa sen đương thì thi nhau nở rộ, thuyền ô bồng chạy tới giữa biển sen liền cố tình thả chậm tốc độ.
Phía trước, Lăng Chước nghiêng người nhoài khỏi thuyền, ngón tay lướt trên mặt nước khẽ chạm lên hoa sen đang nở, không biết cậu nói gì với người bên cạnh, hai người nhìn nhau sau đó cười rộ lên.
Lục Trì Hiết híp mắt nhìn.
Khi thuyền chèo tới vị trí kia, hắn nhìn chằm chằm đóa hoa sen Lăng Chước đã chạm vào, duỗi tay, dùng sức bẻ xuống.
Hết chương 13.
Editor: Tùy Tiện
-0 Comment-