[ĐAM MỸ] ÁM HỎA – CHƯƠNG 12
CHƯƠNG 12. NHẪN NẠI CÓ GIỚI HẠN
Một tuần sau, Lăng Chước xin phép đoàn phim nghỉ hai ngày, bay tới thành phố khác tham gia ghi hình cho gameshow.
Giữa trưa, sau khi quay xong cảnh cuối cùng của ngày hôm đó cậu mới vội vàng chạy tới sân bay, Trọng Nhất Nhiên và mọi người đã bay chuyến buổi sáng, Lăng Chước trên đường tới sân bay thì nhận được wechat của Trọng Nhất Nhiên, nói anh sẽ ở khách sạn chờ cậu, cùng ăn cơm chiều.
Lăng Chước vui vẻ nhắn lại: Vâng ạ.
Chuyến bay sẽ cất cánh lúc một giờ bốn mươi, Lăng Chước đăng kí xong thì tìm chỗ ngồi, chưa được năm phút liền nhìn thấy một bóng dáng cao lớn quen mắt, đối phương đội mũ lưỡi trai đeo kính râm bước lại gần, Lăng Chước theo bản năng liếc nhìn một cái, người trước mặt tháo kính râm xuống, cười chào hỏi với cậu: “Chào thầy Lăng, thật trùng hợp.”
Lăng Chước: “….. Sao thầy Lục lại ở đây?”
Lục Trì Hiết: “Thầy Lăng đi làm việc gì thì tôi cũng vậy.”
Lục Trì Hiết ngồi xuống vị trí bên cạnh cậu, Lăng Chước lúc này mới hậu tri hậu giác phản ứng lại: “Anh cũng tham gia ghi hình cho ‘Trời Nam đất Bắc’ ư?”
Lục Trì Hiết: “A.”
Lăng Chước không có gì để nói, kệ đi.
Lăng Chước không muốn nói chuyện với hắn, máy bay vừa cất cánh liền trực tiếp mang bịt mắt đeo nút bịt tai, ngủ. Thẳng tới hai tiếng rưỡi sau máy bay chuẩn bị hạ cánh mới được tiếp viên đánh thức.
“Thầy Lăng rất mệt mỏi ư? Hay tối qua ngủ không ngon?” Người bên cạnh thò đầu qua hỏi.
Lăng Chước tháo bịt mắt ngồi thẳng dậy, xoa xoa cái cổ đau nhức, Lục Trì Hiết giúp cậu xoa bóp bả vai, Lăng Chước nói “Cảm ơn” sau đó nhanh chóng tiếp lời: “Không cần đâu.”
Lục Trì Hiết thu tay, câu môi cười cười.
Fan tiếp ứng ở sân bay rất đông, những người này buổi sáng đã tới đón đồng đội của Lăng Chước nhưng phần lớn vẫn chưa rời đi, ở lại sân bay chờ Lăng Chước, cũng có fan là buổi chiều mới chạy tới. Fan của Lục Trì Hiết cũng không ít, mọi người chia thành hai bên, lượng fan đông đảo chiếm giữ toàn bộ đại sảnh sân bay, cũng may fan tự giữ trật tự khá tốt, người trước người sau tự giác bảo trì một khoảng cách với bọn họ.
Sau sự việc lần trước của Lăng Chước, Trương Tĩnh đã tìm người điều hướng dư luận, các tài khoản này cũng có chút tiếng tăm, sôi nổi lên án mạnh mẽ một nhóm nhỏ fan không tuân thủ quy tắc, hơn nữa lần đó Lăng Chước vốn đang bị thương, khiến fan đau lòng một hồi, lần này gặp lại cậu, có vài người đứng lên tổ chức một tường người bảo vệ, tránh Lăng Chước lại bị người khác đụng phải.
Càng miễn bàn phía sau Lăng Chước còn có một Lục Trì Hiết như hổ rình mồi, fan Lục Trì Hiết căn bản không dám vây tới gần hắn, ai biết được nếu lỡ chọc cho vị đại ma vương này nổi giận, dù là fan của hắn, hắn cũng sẽ không nể mặt ngươi.
Nhưng mà đúng là hiếm thấy, tâm tình của Lục Trì Hiết hôm nay không tồi, rất phối hợp với ống kính của fan, để bọn họ chụp ảnh.
Người biết rõ Lục Trì Hiết trong lòng không khỏi nói thầm, đại ma vương thật sự đổi tính? Chẳng những phá lệ tham gia chương trình thực tế, còn chủ động tạo dáng cho fan chụp?
Xe đưa đón mà chương trình điều tới đã dừng bên ngoài sân bay, theo lộ trình định sẵn thì khoảng 5 rưỡi đến khách sạn, Lăng Chước vừa đem hành lý lên phòng thì đám Trọng Nhất Nhiên đã đi qua.
Sau khi Lăng Chước vào đoàn phim, trừ Trọng Nhất Nhiên thì chưa gặp lại các thành viên, mấy người vây quanh cậu nói chuyện phiếm, quan tâm hỏi thăm việc chân của cậu bị thương trước đó, chờ Lăng Chước thu thập hành lý xong liền cùng nhau đi ăn.
Bọn họ vào phòng Lăng Chước cũng không đóng cửa, nghe được tiếng gõ cửa mọi người đồng thời quay đầu lại, Lục Trì Hiết đứng bên ngoài, không nhìn những người khác, chỉ nhìn Lăng Chước đang ngồi trên sofa, hỏi: “Thầy Lăng đi ăn cơm chiều không?”
Lăng Chước xấu hổ nói: “Tôi không, thầy Lục đi một mình đi.”
Lục Trì Hiết: “Không muốn ăn hay là đi ăn với người khác?”
Lăng Chước chỉ mọi người: “Tôi ăn cơm cùng các thành viên, còn có vài chuyện cần phải thương lượng.”
Lúc này Lục Trì Hiết mới nhìn tới những người khác trong phòng, đôi mắt khẽ đảo, khóe miệng khẽ nhếch, hắn không nói gì nữa, xoay người rời đi.
Đặng Lam Lạc đi đóng cửa, Tề Lương Lịch lập tức ồn ào: “Ai vậy chứ? Coi chúng ta như không khí sao? Ra vẻ cái gì mà ra vẻ chứ? Anh Chước ăn cơm với bọn mình không phải là chuyện đương nhiên sao, hắn là ai chứ!”
Trương Tầm cũng hỏi: “Thái độ của vị thái tử gia này làm sao vậy, hắn vẫn luôn như thế à?”
Lăng Chước bất đắc dĩ đáp: “Anh ta là như vậy đấy, không ai dám đắc tội anh ta hết, mọi người kệ anh ta đi.”
Đặng Lam Lạc nhìn Trọng Nhất Nhiên, Trọng Nhất Nhiên đánh gãy bọn họ: “Đi thôi, đi ăn cơm nào.”
Đi ăn cùng bọn họ còn có người đại diện là Lưu Đào, mấy ngày ghi hình ở đây Lưu Đào sẽ luôn đi theo bọn họ.
Ở chung với các thành viên khiến Lăng Chước thả lỏng hơn rất nhiều, khi nói chuyện cũng không có quá nhiều cố kị.
Tề Lương Lịch ngồi vào bàn cơm lại phun tào Lục Trì Hiết một trận, thuận miệng hỏi Lưu Đào: “Anh Lưu, ngay từ đầu không phải đã nói khách mời kì này chỉ có chúng ta thôi hay sao? Sao tự nhiên lại xuất hiện thêm một đại ma vương vậy?”
Lưu Đào: “Anh không rõ lắm, chắc là gần đây mới mời thêm.”
Tề Lương Lịch xùy một tiếng.
8 giờ, tổ chương trình mời các khách mời tập trung tại một phòng khách sạn họp bàn, xác định lịch trình quay cho hai ngày tới.
“Trời Nam đất Bắc” là chương trình thực tế, mỗi một kì đều quay tại một thành phố khác nhau trong nước, căn cứ vào văn hóa phong tục vùng miền mà tạo chủ đề quay riêng, toàn bộ quá trình sẽ dựa theo chủ này để quay, thành viên cố định của chương trình gồm sáu người, mỗi tập khác nhau sẽ mời số lượng khách mời khác nhau.
Sáu thành viên cố định đều là tiền bối rất có địa vị trong giới, nhóm Lăng Chước là lần đầu tiên quay chương trình như vậy, cho dù bọn họ hiện tại là nhóm nhạc thần tượng nổi tiếng nhất vẫn phải dùng thái độ của hậu bối cung kính với tiền bối, trước thời gian họp hai mươi phút cả nhóm đã tới phòng chờ.
8 giờ kém năm, Lục Trì Hiết đi cùng các thành viên cố định tiến vào.
Thành viên cố định ngồi một bên, khách mời ngồi một bên, vốn dĩ Lăng Chước ngồi ở vị trí đầu tiên bên trái, Lục Trì Hiết trực tiếp đi tới ngồi xuống cạnh cậu. Trọng Nhất Nhiên ngồi bên phải Lăng Chước quay đầu lại, đụng phải ánh mắt của Lục Trì Hiết, Lục Trì Hiết biểu tình lãnh đạm, ngay cả dư quang cũng lười cho anh.
Sau khi hai bên cùng chào hỏi và giới thiệu xong, PD* bắt đầu nói về kịch trình quay, Lăng Chước nghe rất nghiêm túc, điện thoại di động trong tay bỗng nhiên sáng lên, là Lục Trì Hiết gửi wechat cho cậu: Buổi tối ăn gì?
* PD (Project Director / Producer): là người quyết định mọi công việc liên quan tới chương trình truyền hình (triển khai ý tưởng, tham gia tuyển chọn, chỉ đạo sản xuất, quay tại phim trường, lên ngân sách,..)
Lăng Chước: “…”
Cậu không hiểu nổi người này, tắt di động cất vào túi quần.
Một giờ sau, PD cười nhắc nhở mọi người đêm nay nhớ ngủ sớm một chút, nghỉ ngơi dưỡng sức chuẩn bị cho ngày mai, sau đó liền giải tán.
Lăng Chước cùng các thành viên tới phòng Trọng Nhất Nhiên chơi game, vài phút trước Lục Trì Hiết lại gửi tin nhắn mới: Khi nào trở về?
Lăng Chước nhíu mi, trực tiếp tắt đi.
Trọng Nhất Nhiên ở một bên thoáng nhìn động tác của cậu, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Không sao ạ.” Lăng Chước giãn mày, cười cười, “Chơi game thôi anh.”
10 giờ, mọi người lục tục trở về phòng, Lăng Chước tới muộn nên không ở cùng một tầng với bọn họ, một mình cậu đi thang máy lên tầng trên, vừa đi về phòng vừa cúi đầu xem di động, không hề chú ý xung quanh.
Cánh tay chợt bị người nắm lấy, Lăng Chước đột nhiên không kịp đề phòng, kinh ngạc mở to mắt, động tác của Lục Trì Hiết cực nhanh kéo cậu vào cửa, dùng sức đóng sầm cửa phòng.
“Anh làm cái…”
Lăng Chước vừa muốn nói đã bị Lục Trì Hiết che miệng ấn lên tường, ánh mắt nam nhân vững vàng khóa lấy cậu, đèn trong phòng cũng chưa mở, trong đôi mắt hắn chỉ xót lại vài mảnh vụn từ ánh đèn neon bên ngoài cửa sổ, vừa sắc bén lại hung ác, khiến Lăng Chước cả người khó thở.
Lăng Chước muốn giãy giụa, Lục Trì Hiết càng ép sát, một chân hắn chen giữa hai chân Lăng Chước khiến cậu không thể nhúc nhích, hắn thả bàn tay bịt miệng cậu, ở bên tai cậu trầm giọng hỏi: “Thầy Lăng vì sao không trả lời wechat của tôi?”
Lăng Chước muốn đẩy hắn ra lại đẩy không được.
Rõ ràng đều là đàn ông, Lục Trì Hiết chỉ cao hơn cậu nửa cái đầu, nhưng mỗi lần bị Lục Trì Hiết ấn xuống, Lăng Chước đều khó khăn tránh khỏi, cảm giác vô lực mặc người áp chế khiến Lăng Chước nghẹn khuất, cậu quay mặt đi, giọng nói lạnh lùng đầy tức giận bị đè nén: “Anh buông tôi ra.”
Lục Trì Hiết hỏi lại một lần: “Vì sao không trả lời tin nhắn wechat của tôi?”
Thấy Lăng Chước không chịu nhìn mình, Lục Trì Hiết giơ tay, ngón tay chậm rãi vuốt ve gò má cậu: “Nói chuyện.”
Lăng Chước: “Tôi không muốn nói chuyện với anh.”
Lục Trì Hiết: “Ở cùng đám người kia liền vui vẻ như vậy? Ngay cả để ý tôi một chút cũng không chịu? Thầy Lăng bất công quá đấy.”
Người này rõ ràng là không nói lý nhưng không thèm đỏ mặt, còn làm bộ như lẽ đương nhiên. Lăng Chước sâu sắc cảm thấy chính mình và hắn không có gì để nói, không hề mở miệng, dứt khoát nắm chặt hai mắt.
Bàn tay của Lục Trì Hiết dừng bên sườn mặt cậu, chỉ cách một khoảng rất nhỏ nhưng chưa chạm tới, Lăng Chước không hé răng, nghiêng đầu, đôi mắt nhắm chặt nhưng hàng mi run rẩy cho thấy cậu rất phản cảm.
“Thật sự ghét tôi như vậy ư?” Lục Trì Hiết thấp giọng nói.
Lăng Chước trầm mặc một hồi, cuối cùng giống như nhụt chí, cơ thể căng chặt buông thõng, hỏi lại hắn: “Rốt cuộc vì sao thầy Lục cứ phải như vậy chứ? Anh có tiền có thế, có rất nhiều người theo đuổi anh, nịnh bợ anh, anh muốn dạng người gì mà không có? Tôi không có gì đặc biệt, vì sao anh cứ nhất định phải làm khó tôi?”
Lục Trì Hiết: “Thầy Lăng sao lại xem nhẹ bản thân như vậy? Em cảm thấy mình không có gì đặc biệt ư? Nếu em không đặc biệt thì tại sao có nhiều fan cuồng nhiệt thích em như vậy?”
Lăng Chước tự giễu: “Hôm nay nói thích tôi ngày mai cũng có thể nói thế với người khác, đặc biệt ở chỗ nào?”
Ánh mắt Lục Trì Hiết chậm rãi tìm tòi trên gương mặt cậu, cảm xúc nơi đáy mắt là một mảnh u tối thâm trầm.
Kì thực hắn đã sớm gặp Lăng Chước vào mấy năm trước, khi đó hẳn Lăng Chước vẫn là sinh viên học viện âm nhạc, còn chưa ra mắt. Gần trường học của bọn họ có một quán bar ca hát, lúc ấy hắn cùng mấy người bạn tới đó uống rượu, hắn nhớ rõ nam sinh ấy, diện mạo xuất chúng, khí chất sạch sẽ, bài hát mà cậu chọn hoàn toàn không phù hợp với không khí ồn áo náo nhiệt tại quán bar, chính là tất cả mọi người lại yên lặng xuống, lắng nghe cậu hát.
Ở nơi chướng khí mịt mù ấy, Lục Trì Hiết vốn dĩ đang buồn phiền liền thả lỏng, lúc ấy hắn đã nổi lên tâm tư, nhưng nam sinh hát xong một bài liền rời đi, về sau hắn có quay lại quán bar vài lần nhưng chưa từng gặp lại người ấy.
Mấy năm nay, ngẫu nhiên Lục Trì Hiết cũng sẽ nhớ tới người khiến hắn nháy mắt đã động tâm đó, kì thực nếu hắn muốn tìm thì có trăm ngàn biện pháp, nhưng lại cảm thấy không cần thiết.
Cái tên Lăng Chước này mấy năm qua hắn cũng đã nghe vài lần, nhưng trái đất tròn, nghe thì nghe thôi, thẳng tới ngày hôm đó ở phim trường, trên sân thượng của phòng chờ, hắn mở di động tìm kiếm cái tên Lăng Chước, nhìn đôi mắt biết cười của người trong ảnh dần trùng khớp với đôi mắt trong trí nhớ của hắn.
Có một số đồ vật vốn tưởng rằng có cũng được không có cũng chẳng sao, tới khi chân chính xuất hiện ở trước mắt, mới phát hiện hóa ra bản thân càng muốn có được.
Người cũng giống vậy.
Lục Trì Hiết duỗi tay bật đèn.
Ánh sáng thình lình khiến Lăng Chước chói mắt, cậu nhắm mắt rồi lại mở ra, có thể thấy được đôi mắt Lục Trì Hiết vẫn đang chăm chú nhìn mình.
“Thầy Lăng, chuyện ngày đó tôi nói em xuy nghĩ, em đã suy nghĩ kĩ chưa?” Lục Trì Hiết lùi về khoảng cách an toàn, ngữ khí hỏi chuyện lại khó lường.
Lăng Chước nhíu mày, cậu căn bản không suy nghĩ về đề nghị của Lục Trì Hiết: “Không…”
Lục Trì Hiết đánh gãy cậu: “Đừng vội vàng từ chối, em hãy suy nghĩ rõ ràng, sự nhẫn nại của tôi có hạn, không chờ được lâu đâu.”
Lăng Chước: “… Anh có ý gì?”
Lục Trì Hiết cong khóe miệng: “Thầy Lăng tự mình nghĩ đi.”
Hết chương 12.
Editor: Tùy Tiện
P/S: Có một nhầm lẫn nhỏ, chương trình mà cả nhóm của Lăng Chước tham gia không phải chương trình ca nhạc mà là chương trình thực tế. M đã sửa lại rùi, còn xót chỗ nào thì mn cmt giúp m nha ^^
-0 Comment-