[ĐAM MỸ] ABO NỒNG ĐẬM TIN TỨC TỐ – CHƯƠNG 87
CHƯƠNG 87.
“Bây giờ em cảm thấy thế nào rồi?” Khuất Kinh sốt sắng hỏi, “Bác sĩ có nói tại sao không?”
“Kì thực em đã sớm khỏe rồi, bác sĩ cũng nói tin tức tố vốn đã ổn định lại.” Du Chiêu trả lời.
Khuất Kinh hỏi: “Vậy tại sao bây giờ lại…?”
Du Chiêu giọng trách cứ: “Còn không phải tại anh… Hôm đó…”
“Úc!” Khuất Kinh vỗ trán, “Là anh không tốt, không kiềm chế được… Vì chuyện đó nên tin tức tố của em lại xảy ra vấn đề sao?”
“Đúng là tại anh, không kiềm chế được…” Du Chiêu chậm rãi cúi đầu, duỗi tay sờ sờ bụng, “Em… Có thai…”
Khuất Kinh nghe xong nhất thời nói không lên lời. Cổ họng như bị nghẹn, ánh mắt mở lớn, trong mắt chỉ còn hình ảnh một mình Du Chiêu.
Du Chiêu chậm rãi nở nụ cười: “Sao vậy? Choáng rồi?”
“A…” Khuất Kinh kinh ngạc nửa ngày mới hồi thần, năm ngón tay duỗi ra còn mang theo run rẩy, nhẹ nhàng dán lên bụng Du Chiêu, “Có… thai…?”
Du Chiêu nhìn bộ dạng lắp bắp của Khuất Kinh, tò mò hỏi: “Anh không thích sao?”
“Thích!” Khuất Kinh lại lo lắng, “Vậy sức khỏe của em?”
“Bác sĩ nói không đáng ngại…” Du Chiêu chậm rãi đáp, “Bởi vì khi mang thai không thích hợp s*x nên nồng độ tin tức tố bị giảm là tình trạng rất bình thường. Giống như khi đầy bụng sẽ không cảm thấy đói, cơ chế hoạt động bình thường mà thôi. Không có gì.”
Khuất Kinh lúc này mới thở ra một hơi, nhảy dựng lên ôm lấy Du Chiêu: “Anh rất vui!”
Chỉ khi xác nhận thân thể Du Chiêu không còn đáng ngại Khuất Kinh mới vui nổi.
Cũng giống như biết chắc Khuất Kinh sẽ không bị Liddicoat liên lụy Du Chiêu mới có thể an tâm.
Suy cho cùng, Liddicoat là do Cao Bá Hoa lấy tới gây khó dễ cho Khuất Kinh. Muốn thoát khỏi vụ kiện tụng này, phương pháp đơn giản nhất là khiến Cao Bá Hoa “giơ cao đánh khẽ”. Mà muốn gã buông tha Khuất Kinh, biện pháp đơn giản nhất là hiến gan ___ Nhưng chuyện này là không thể.
Khuất Kinh sẽ không nhượng bộ.
“Anh tin tưởng pháp luật.” Khuất Kinh nói, “Tin tưởng công lý.”
“Anh thật sự tin như thế sao?” Trong nhận thức của Du Chiêu, người lăn lộn thương trường nhiều năm sao có thể ngây thơ như vậy.
Nghe Du Chiêu hỏi, Khuất Kinh cũng chỉ có thể nói thật: “Anh tin vận số của anh sẽ không đen đủi vậy đâu.”
“Không được.” Du Chiêu lắc đầu, “Không thể dựa vào vận may.”
Khuất Kinh nở nụ cười: “Đương nhiên không chỉ dựa vào may mắn. Anh đã nói chuyện với luật sư rồi, trước mắt khẩu cung của Liddicoat là chứng cứ bất lợi nhất. Chỉ dựa vào lời khai một phía mà không có thêm chứng cứ khác, tỷ lệ trắng án là rất cao.”
“Em thấy Cao Bá Hoa tự tin như vậy, chỉ sợ chuyện này không đơn giản.” Du Chiêu cau mày, “Gã cũng không phải người một lần liền lật bài. E sợ gã vẫn còn âm mưu ở phía sau.”
“Vậy chúng ta nghĩ biện pháp biết được là xong.” Khuất Kinh nói.
“Làm sao biết được a?” Du Chiêu không hiểu hỏi.
“Khiến người nắm rõ nội tình mở miệng là được.” Khuất Kinh đáp.
“Ai a?”
“Người khác thì anh không biết,” Khuất Kinh trả lời, “Nhưng người biết rõ kế hoạch của Cao Bá Hoa nhất, chính là gã.”
Du Chiêu kinh ngạc: “Ý anh là… Để Cao Bá Hoa chính miệng nói cho chúng ta?”
Cao Bá Hoa cũng không kẻ dễ dàng tin tưởng nói chuyện với người khác.
Khuất Kinh lại nghĩ, phương pháp không phải vấn đề, quan trọng là người thực hiện.
Ngày tiếp theo, Du Chiêu như thường lệ tới Tiểu Thiện Công Một. Trên dưới công ty đều biết Du Chiêu sắp ly hôn, mọi người đều vui mừng, bàn tán việc ông chủ sắp trở thành tỉ phú.
Du Chiêu làm bộ chưa từng nghe, ở trong phòng phê duyệt lại một số văn kiện, lại gọi Mandy tới. Mandy cười khanh khách tiến vào, nói: “Chiêu tổng có gì dặn dò?”
Tay Du Chiêu gõ gõ lên bàn, hỏi: “Tôi phát hiện nguồn tin của Cao Bá Hoa rất linh thông, cô biết hắn lấy tin tức từ đâu không?”
“Cao Bá Hoa của Đại tập đoàn?” Mandy hỏi.
“Đúng vậy.” Du Chiêu gật đầu, “Hắn dường như nắm được rất nhiều tin tức, tôi muốn học theo hắn.”
“Vấn đề này ngài muốn học cũng không được.” Mandy lắc đầu, “Người khác muốn biết đều phải mua tin tức, còn hắn tự nuôi một đội paparazi*.”
(*) Paparazi: thợ săn ảnh
“Cô biết?” Du Chiêu có chút kinh ngạc.
Mandy gật đầu: “Cũng từng nghe qua. Đám thợ săn của hắn nổi danh là Thuận Phong Nhĩ**, chuyên rình mò người ta sau giờ tan tầm. Bởi vậy mọi người đều nói Cao Bá Hoa là tổng-bát-quái. Chứ nào có ai tự nuôi paparazi như hắn?”
(**) Thuận Phong Nhĩ: tai nghe những âm thanh theo gió (nghe được mọi thứ)
Du Chiêu nghe xong cũng bật cười, lại hỏi: “Cô quen biết đám paparazi của hắn sao?”
“Không quen.” Mandy đáp.
Du Chiêu nghe điệu chần chờ của Mandy lại hỏi: “Nếu tôi đưa cô mười vạn…”
“Ai nha, tuy nói không quen, nhưng tứ hải giai huynh đệ***! Dụng tâm một chút vẫn có thể biết được.” Mandy nhe răng nở nụ cười, “Ngài muốn biết chuyện đội paparazi kia phải không?… Nhưng tôi cũng chỉ biết một, hai tên mà thôi. Nếu thật sự muốn tìm hiểu sâu còn cần thời gian a.”
(***) Tứ hải giai huynh đệ: bốn bể đều là anh em
Mandy quả thật không quen biết ai trong đám paparazi của Cao Bá Hoa. Tất nhiên, chỉ cần có tiền, tìm hiểu một chút cũng không phải vấn đề.
Mandy bên kia tìm hắc đạo nói chuyện, bên này Du Chiêu nhờ Hoa Thì, phú nhị đại lăn lộn trong giới, tìm hiểu chút chuyện trong nhà của Cao Bá Hoa. Hoa Thì chỉ nói sau khi kết hôn cậu tu thân dưỡng tính, rửa tay gác kiếm. Du Chiêu vất vả năn nỉ một hồi Hoa Thì mới đồng ý.
Chỉ là, rất nhanh sau đó Hoa Thì đã tự mình liên hệ lại.
Du Chiêu nhận điện thoại liền hỏi: “Việc của Cao Bá Hoa tra được thế nào rồi?”
“Đừng nói gã!” Hoa Thì vội vàng đáp, “Tớ nghe nói cậu và Khuất Kinh đang chuẩn bị ly hôn? Thật hay giả đấy?”
Du Chiêu vẻ mặt khó dò: “Cậu nghe ai nói vậy?”
“Chuyện này đồn đại khắp nơi a!” Hoa Thì vừa lo vừa vội, “Rất nhiều người còn thấy Đường Tuấn Vân cùng Khuất Kinh đi chung với nhau, ba lần bảy lượt vào khách sạn! Hôm qua bọn họ còn tới bệnh viện chuyên khoa cho omega, nghe đồn là có tin vui. Có phải thật không?”
Hiện tại người trong giới đều nói Khuất Kinh cùng Du Chiêu tình cảm rạn nứt, Đường Tuấn Vân không biết xấu hổ đeo bám Khuất Kinh, bám lên tận giường. Tin tức tố của Khuất Kinh cùng Đường Tuấn Vân độ phù hợp cao, Đường Tuấn Vân còn dễ mang thai, phỏng chừng lăn giường xong liền “trúng thưởng”.
Qua vài ngày, không chỉ người trong giới, tất cả mặt báo đều là:
“Thực hư chuyện Khuất Kinh bỏ vợ, cùng tiểu tam Đường Tuấn Vân ân ái bên đường”
“Du Chiêu buồn bã ủ rũ, một mình đi ăn canh cá trong đêm”
“Khuất Kinh bị mời tới sở cảnh sát, Du Chiêu đốt pháo ăn mừng”
“Khuất Kinh ngoại tình, Du Chiêu tức giận tố cáo Khuất Kinh”
“Khuất Kinh cùng Đường Tuấn Vân hẹn họ trên du thuyền lãng mạn, Du Chiêu bày tỏ cảm nhận về bộ phim “Tàu Titanic” nổi tiếng: Ngoại tình sẽ bị chìm tàu.”
Đầu đường cuối ngõ không ai không biết, còn rất hào hứng mong chờ drama hào môn thế gia của kì tiếp theo.
Du Chiêu ở Du gia, mỗi ngày đều chờ Đoạn Khách Nghi tới chế nhạo mình. Không nghĩ tới, Đoạn Khách Nghi một câu cũng không nói, giống như chó nhà có tang, tinh thần suy sụp. Du Ung thì đang bận rộn chuẩn bị hôn lễ, còn chưa có đọc tin tức bát quái về Du Chiêu. Du Chiêu hiếm thấy mà bình yên ở nhà.
Ngược lại Du Hải là người không chịu được, hỏi Du Chiêu vài câu. Du Chiêu qua loa lấy lệ đáp: “Báo lá cải viết linh tinh mà thôi.”
Du Hải liền xuất ngoại mấy ngày.
Chuyện này có chút lúng túng. Du Hải xuất ngoại, Du Ung đi du lịch cùng bạn trai, trong nhà chỉ còn lại Du Chiêu cùng Đoạn Khách Nghi. Nhưng Đoạn Khách Nghi như biến thành người khác, trước kia chỉ cần thấy Du Chiêu liền châm chọc trào phúng, hiện tại một lời cũng không thèm nói. Du Chiêu cũng coi như thanh tĩnh.
Khuất Kinh bên ngày mỗi ngày cùng Đường Tuấn Vân cùng đi cùng về, cực kì phiền lòng.
Hôm nay cũng như thường lệ, Khuất Kinh cùng Đường Tuấn Vân ngốc trong khách sạn. Đường Tuấn Vân có chút thấp thỏm: “Chúng ta thật sự không làm sao?”
Khuất Kinh nguýt hắn một cái: “Tôi cho cậu tiền đã rất tiện nghi cậu rồi, còn thèm muốn thân thể tôi? Đừng có tham lam!”
“Không phải, ý tôi không phải thế.” Đường Tuấn Vân vội vàng giải thích, “Ý tôi là, tôi nhận tiền của anh vậy mà cái gì cũng không cần làm, trong lòng không thoải mái.”
Khuất Kinh nói: “Vậy cậu tới đường Đức Vận, mua bánh bao thịt cho tôi đi.”
Đường Tuấn Vân nghe xong liền chối: “Xa quá, bây giờ còn trễ như thế, tàu điện ngầm không chạy nữa rồi.”
Khuất Kinh: “Cậu bắt taxi mà đi?”
“Tôi nghèo a.”
Khuất Kinh nhìn người trước kia là thái tử gia, hiện tại ngay cả tiền taxi cũng không nỡ bỏ ra, cũng có chút thương hại: “Cậu gọi Thang Kha kêu hắn chở đi.”
Đường Tuấn Vân nhanh nhẹn gọi điện, nhờ Thang Kha chở hắn đi mua bánh bao.
Cùng ở khách sạn còn có Cao Bá Hoa và Du Chiêu, bọn họ hẹn gặp mặt nói chuyện.
Tất nhiên không phải trong phòng, mà ở nhà hàng. Cao Bá Hoa cười nói: “Tôi nói không sai phải không? Lòng người dễ đổi. Anh nên thừa lúc tin tức tố vẫn ổn định ly hôn ngay mới đúng, như vậy hiện tại cũng không đến nỗi bị tiểu nhân tới chiếm tiện nghi.”
“Tiểu nhân chiếm tiện nghi?” Du Chiêu lạnh lùng nhìn đối phương, “Là anh sao?”
“Tôi?” Cao Bá Hoa cười, “Cũng xem như thế!”
Du Chiêu lại nói: “Khuất Kinh cũng đã không thèm để ý tôi, đối với anh mà nói cũng không còn giá trị lợi dụng, tìm tôi làm gì chứ?”
Cao Bá Hoa lấy ra một ống thuốc: “Đây là thuốc kích thích tin tức tố.”
“Chuyện này… Đây là thuốc cấm…” Du Chiêu hơi đổi sắc mặt, “Làm sao anh có?”
“Đừng quan tâm.” Cao Bá Hoa đáp, “Chỉ cần dùng một liều này thì tin tức tố của anh có thể trở về như ban đầu. Chờ Khuất Kinh lần nữa quỳ dưới chân anh, nhân lúc dược lực chưa phản phệ thì đoạt lại tất cả những gì vốn thuộc về anh… Thuận tiện giúp tôi một chuyện nhỏ, khuyên hắn hiến gan.”
Du Chiêu có chút chần chờ.
Cao Bá Hoa lại thở dài: “Anh còn do dự gì nữa? Anh nghĩ đi, hiện giờ cái gì anh cũng không còn nữa.”
Du Chiêu do dự tất nhiên là giả, đồng ý quá dễ dàng ngược lại khiến đối phương càng nghi ngờ. Du Chiêu càng do dự, Cao Bá Hoa càng tin tưởng y đã rơi vào đường cùng, uốn ba tấc lưỡi, cũng không khuyên Du Chiêu, chỉ nói alpha không đáng tin, omega nếu muốn đứng vững phải nhẫn tâm một chút. Du Chiêu nghe tới không sai biệt lắm liền thở dài, nói: “Để tôi suy nghĩ thêm đã.”
Cao Bá Hoa buông tay: “Được, nhưng tôi không phải người kiên nhẫn. Ba ngày, tôi muốn có câu trả lời.”
“Được, không thành vấn đề.” Du Chiêu gật đầu, cầm túi rời đi.
Du Chiêu vừa rời đi liền cảm thấy khó chịu, y vội vàng tới phòng vệ sinh, nôn khan một trận. Y nghỉ ngơi một chốc mới rời khỏi, vừa vặn ở chỗ rẽ đụng phải một người.
Y che đầu lùi về sau một bước, ngẩng lên liền thấy Khuất Kinh.
Khuất Kinh nhìn thấy đối phương là Du Chiêu thì cực kì mừng rỡ.
Hai người giống như trăm năm không gặp, vừa vui mừng vừa rung động, trên mặt đỏ bừng.
Thời điểm hai người nhu tình mật ý vừa vặn Thang Kha cùng Đường Tuấn Vân mua bánh bao trở về. Thang Kha cùng Đường Tuấn Vân dùng thang máy VIP, tránh gặp phải người khác. Thang Kha giáo huấn Đường Tuấn Vân: “Anh thành thật một chút, đừng chọc Khuất tổng.”
“Tôi chọc giận anh ấy chỗ nào?”
“Nếu anh không trêu chọc sao ngài ấy lại sai tôi và anh đi mua bánh bao hả?” Nếu không phải chở Đường Tuấn Vân đi mua bánh bao, Thanh Kha đã sớm yên vị ở nhà cùng Hoa Thì.
Nhưng Thang Kha không ngờ được, Hoa Thì đáp ứng Du Chiêu điều tra Cao Bá Hoa, hắn tra được Cao Bá Hoa tới đây, vừa tới nơi liền nhìn thấy Thang Kha cùng Đường Tuấn Vân ở hành lang lén lén lút lút. Hoa Thì trong lòng “bộp” một tiếng, ngồi xổm ở góc tường rình lén, rồi lại không nghe rõ bọn họ nói gì, chỉ có thể nóng ruột rình xem.
Hai người vừa đẩy cửa liền sợ hết hồn, cách đó không xa Khuất Kinh đối diện với Du Chiêu, giống như pho tượng mà nhìn chằm chằm đối phương. Hai người khó xử trốn ở cạnh cửa.
Tình hình hiện tại chính là Thang Kha cùng Đường Tuấn Vân trốn trong góc nhìn lén người khác, mà Hoa Thì ở góc khác lén nhìn Thang Kha và Đường Tuấn Vân.
Khuất Kinh cùng Du Chiêu không hề hay biết, ánh mắt dính chặt lên người đối phương. Du Chiêu mở miệng: “Em… Rất nhớ anh…”
Đúng lúc này, Du Chiêu thoáng nhìn Cao Bá Hoa từ phía đối diện đi tới.
“Em rất nhớ anh… Đi chết đi!” Du Chiêu xoạt cái đổi sắc mặt, giáng cho Khuất Kinh một bạt tai.
Khuất Kinh bị đánh tới hoang mang, khóe mắt thoáng liếc thấy Cao Bá Hoa ở phía sau. Khuất Kinh ngẩng đầu, theo bản năng mà tặng Cao Bá Hoa một bạt tai. Cao Bá Hoa cũng hoang mang theo: “Sao anh đánh tôi?”
Khuất Kinh nghiêng đầu qua chỗ khác, chỉ vào Du Chiêu: “Sao em đánh tôi?”
Du Chiêu sắc mặt giận dữ: “Anh đáng lắm! Đồ tra nam! Bạc tình!”
Thang Kha thấy tình hình có chút cứng ngắc, vội tháo quần áo Đường Tuấn Vân, đẩy hắn ra ngoài. Đường Tuấn Vân quần áo xộc xệch bị đẩy tới hiện trường, vẻ mặt mờ mịt. Ba người Du Chiêu, Khuất Kinh, Cao Bá Hoa đồng loạt nhìn hắn chằm chắm. Đường Tuấn Vân sợ hãi bụm mặt: “Đừng đánh tôi!”
Thấy vậy Thang Kha liền xoay người chuẩn bị rời đi. Vừa quay lại liền thấy Hoa Thì nổi giận đùng đùng đi tới, “ba” một tiếng tặng Thang Kha một bạt tai.
Thang Kha hoang mang.
Hết chương 87.
Editor: Tùy Tiện
-4 Comments-
U là tròi
Cười chớt tui 😂😂😂
Mấy cái đôi này nó lạ lắm :)))
đù má cười khùng 🤣🤣🤣