[ĐAM MỸ] ABO NỒNG ĐẬM TIN TỨC TỐ – CHƯƠNG 86
CHƯƠNG 86
Cao Bá Hoa giọng bình thản: “Chỉ cần trực tiếp đưa tài liệu này tới trước mặt Du Hải, sợ rằng Đoạn Khách Nghi ngay cả một đường sống cũng không có.”
Không sai.
Cao Bá Hoa nói không sai.
Gã cứ như vậy đưa thanh đao cho Du Chiêu.
Du Chiêu cũng rõ ràng, y nhận lấy thanh đao này chính là đã nợ ân tình của Cao Bá Hoa.
Nợ thì phải trả.
Du Chiêu tự mình lái xe, điện thoại thông báo có tin nhắn tới, là Du Hải. Hỏi y tối nay có về nhà ăn cơm không.
Trước đây đã khi nào Du Hải quan tâm y như vậy?
Hiện tại không chỉ Du Hải quan tâm Du Chiêu, mà trong tay y còn nắm được nhược điểm trí mạng của Đoạn Khách Nghi… Quả thực là thời thế thay đổi.
Nhưng Du Chiêu không hề cảm thấy vui sướng, trong lòng y như có đá đè nặng, thói đời đúng là khó lường.
Theo Cao Bá Hoa nói, Du Chiêu có thể trực tiếp về nhà báo cho Du Hải chuyện này, nhưng y do dự. Y hờ hững nói với Du Hải: “Tối nay con không về.”
Nói xong Du Chiêu liền gọi điện cho Khuất Kinh: “Em muốn gặp anh.”
Khuất Kinh giống như tiên đỡ đầu của Lọ Lem, cho dù không ở cạnh nhưng chỉ cần Du Chiêu đọc thần chú hắn sẽ lập tức xuất hiện, còn mang theo ánh sáng hạnh phúc.
“Như vậy không sao chứ?” Trong lòng Khuất Kinh cực độ vui mừng nhưng ngoài miệng vẫn nói, “Chúng ta đã chuẩn bị ly hôn, bị người khác nhìn thấy sẽ cho rằng chúng ta giả vờ á.”
Du Chiêu cười nói: “Kết hôn nhanh quá cũng đâu giống thật.”
Khuất Kinh liền oán giận: “Lúc kết hôn với anh em cũng không thật lòng.”
“Dạ. Em sai rồi.” Du Chiêu đáp, “Nhưng bây giờ em đối với anh là thật lòng.”
Khuất Kinh cười nói: “Ừm, rất tốt.”
“Vậy, gặp anh sau.” Du Chiêu đặt một gian phòng riêng tại nhà hàng rồi gửi địa chỉ tới điện thoại cho Khuất Kinh.
Cùng lúc đó, Du Chiêu lái xe tới chưng cư của Hạ Đào. Du Chiêu bấm thang máy, lẳng lặng nhìn số tầng nhảy trên bảng hiện thị.
Hạ Đào mở cửa đón y: “Sao lại là anh?”
“Không thì là ai?” Du Chiêu nhàn nhạt nói, “Du Hải sao?”
Hạ Đào cũng cười: “Tôi và ông ta chia tay rồi.”
“Chuyện khi nào?” Du Chiêu hỏi.
Hạ Đào gập gập ngón tay tính toán: “Chắc là cuối tháng trước.”
Du Chiêu cười lạnh: “Là thời điểm Triệu Huy mắc giang mai đúng không?”
Hạ Đào ngẩn ra, nửa ngày sau mới cười hỏi: “Triệu Huy là ai?”
“Bác sĩ điều dưỡng của Đoạn Khách Nghi. Không phải do cậu một tay sắp đặt sao?” Du Chiêu nói, “Chính là cậu, thông qua Hào ca sắp đặt vụ Đoạn Khách Nghi bị đánh, sau đó liên hệ tên trai bao Triệu Huy kia tới làm việc tại bệnh viện tư. Cũng thật lợi hại, chuyện như vậy mà cậu cũng có thể làm được.”
“Ai bảo Đoạn Khách Nghi thích đi bệnh viện tư nhân đâu? Nếu là bệnh viện công còn không dễ làm a.” Hạ Đào nở nụ cười, thản nhiên thừa nhận, “Gã đúng là chẳng phải bác sĩ điều dưỡng gì hết, nhưng những chuyện khiến omega vui vẻ lại chẳng phải tay mơ. Đoạn Khách Nghi nửa đời đều sống tới đáng thương, chỗ nào chống lại được mê hoặc này chứ.”
Dù đã biết chân tướng từ chỗ Cao Bá Hoa song Du Chiêu cũng không dám tin: “Cậu… Cậu cư nhiên…”
“Tôi làm sao? Chỉ là phản vệ chính đáng mà thôi!” Hạ Đào căm hận nói, “Đoạn Khách Nghi đối với tôi làm những gì, anh không rõ sao? Tôi chỉ là ăn miếng trả miếng mà thôi. Tôi không muốn giống anh, làm một thằng nhãi vô dụng.”
“Vậy bệnh giang mai…”
“Việc này không phải do tôi! Tôi cũng không biết sự việc sẽ tới mức này.” Trên mặt Hạ Đào có chút không được tự nhiên, “Triệu Huy kia chắc chắn không có bệnh, bằng không gã cũng không thể vào làm việc tại bệnh viện. Là gã chơi bời lêu lổng, gần đây mới nhiễm phải. Gã biết mình bị bệnh liền nhắc nhở tôi. Tuy rằng Đoạn Khách Nghi cùng Du Hải sẽ không làm, nhưng vì an toàn, tốt nhất là chia tay Du Hải! Dù sao đôi bên cũng nên kết thúc.”
Gần đây Du Hải đối với Hạ Đào đã chơi chán, mà sự nghiệp của Hạ Đào có khởi sắc cũng không muốn mãi dây dưa với lão, nhân cơ hội liền cắt đứt.
Du Hải cắt đứt với Hạ Đào, chưa tìm được tân hoan, số lần về nhà cũng tăng lên. Nhưng Hạ Đào đoán không lầm, dù Du Hải ở nhà cũng không chạm vào Đoạn Khách Nghi. Hai người lãnh lãnh đạm đạm. Đêm nay Du Chiêu ở chỗ Hạ Đào, Du Ung cũng không về, Đoạn Khách Nghi liền lôi kéo Du Hải, muốn thân mật. Du Hải lại một mực từ chối.
Đoạn Khách Nghi liền hỏi: “Tôi không so được với Hạ Đào tuổi còn trẻ?”
Du Hải nghe Đoạn Khách Nghi nói trắng ra cũng không cam chịu yếu thế: “Là tôi không bằng Triệu Huy tuổi trẻ!”
Hóa ra Đoạn Khách Nghi nuôi tình nhân Du Hải đã biết, chỉ là ông ta không nói. Đoạn Khách Nghi nghe vậy liền rơi lệ: “Em và gã đã chấm dứt rồi. Em vẫn yêu anh. Em suy nghĩ rất nhiều, không ai có thể thay thế địa vị của anh trong lòng em cả.” Nói rồi liền muốn hôn Du Hải.
Du Hải vốn muốn cự tuyệt, không nghĩ Đoạn Khách Nghi đã sớm hạ thuốc vào bữa tối. Du Hải nhất thời nhịn không được liền lăn giường cùng Đoạn Khách Nghi.
Ngày thứ hai, Du Hải nhìn Đoạn Khách Nghi lõa thể nằm bên cạnh chỉ cảm thấy Đoạn Khách Nghi đã không so được thời xuân sắc, tùy tiện tìm bên ngoài một cái tiếp rượu còn ý tứ hơn vạn lần. Du Hải cảm thấy vô vị, một mình đứng dậy rửa mặt đi làm.
Du Hải ra khỏi cửa Đoạn Khách Nghi mới đứng dậy, chán ghét với Du Hải cũng lên tới cực hạn. Lão già thối đúng là khiến người ta mất hứng. Đoạn Khách Nghi chậm rãi đi xuống lầu, liền thấy Du Chiêu ngồi ở phòng khách. Đoạn Khách Nghi cười hỏi: “Ngươi cũng ở đây sao?”
Du Chiêu giương mắt nhìn Đoạn Khách Nghi, trầm mặc một trận, cuối cùng vẫn lấy phần tài liệu kia, đưa tới trước mặt Đoạn Khách Nghi.
Đoạn Khách Nghi nhận lấy tài liệu, ban đầu là tò mò, sau khi xem qua cả người đều run, ngẩng đầu nhìn Du Chiêu, trong mắt đầy hận thù: “Giỏi lắm Du Chiêu, giỏi lắm! Còn điều tra ta?”
Du Chiêu cũng không muốn giải thích nhiều, chỉ nói: “Tôi chỉ nhắc nhở ngài thôi.”
“Ta còn phải cảm ơn lòng tốt của mày sao?!”
“Nếu không phải tôi có lòng tốt,” Du Chiêu nói, “Phần tài liệu này đã tới tay Hải tổng rồi.”
Đoạn Khách Nghi cứng ngắc ngồi một chỗ, nửa ngày lại cau mày: “Ngươi không đưa cho Du Hải?”
“Ngài nhanh chóng kiểm tra thân thể đi.” Du Chiêu thương hại mà nhìn Đoạn Khách Nghi.
Đoạn Khách Nghi nhìn vẻ mặt Du Chiêu, nghiến răng cười lạnh: “Mày đang thương hại tao sao?”
Du Chiêu không đáp.
Đoạn Khách Nghi bị chọc giận: “Mày là cái thá gì? Chỉ bằng mày cũng tới đây thương hại tao?”
Du Chiêu không trả lời, xoay người rời khỏi Du gia. Bên ngoài dương quang ấm áp y lại cảm thấy lạnh lẽo.
Du gia giống như một hầm băng, Du Chiêu cảm thấy ở lâu một chút cả người đều phát lạnh.
Y lựa chọn nên sớm rời đi, một mình tắm ánh dương đứng trên phố. Giữa đường phố huyên náo tiếng người y lại nghe thấy ba tiếng “Hoa mân côi” ___ Hoa mân côi, ba chữ này giống như “chìa khóa”, mỗi lần chỉ cần nghe thấy tâm y đều sẽ nảy lên một cái.
Y cẩn thận lắng nghe, là tiếng động từ đầu phố: “Hoa mân côi tươi mới đây!”
Một câu mời chào bình thường nhưng Du Chiêu lại bị hấp dẫn.
Y quay đầu, theo thanh âm tìm được cửa hàng hoa. Trên kệ chất đủ loại hoa mân côi, tuy không phải loại quý hiếm gì nhưng thoạt nhìn màu sắc tươi mới, cánh hoa rất mềm mại.
Y còn gặp người quen ___ Thang Kha.
“Thang Kha?” Du Chiêu hướng phía trước gọi một tiếng.
Nghe được tiếng Du Chiêu, Thang Kha liền quay đầu lại, khách khí cười với y một tiếng: “Chiêu tổng, ngài cũng ở đây a?”
Du Chiêu gật gật đầu, thoải mái nở nụ cười: “Tặng hoa cho Hoa Thì sao?”
“Đúng vậy.” Thang Kha thẳng thắn thừa nhận.
Du Chiêu thậm chí có chút bất ngờ: “Nhìn cậu cũng không giống người sẽ thích tặng hoa này nọ.”
“Ừm.” Thang Kha đáp, “Nhưng gần đây biểu hiện của em ấy không tồi, cũng cần khen thưởng một chút.”
Nghe giọng điệu này của Thang Kha, Du Chiêu cũng bất đắc dĩ cười: “Cậu còn muốn dạy dỗ cậu ấy trở thành vợ hiền dâu thảo hả?”
“Đúng vậy.” Thang Kha gật đầu, “Ngài nói không sai.”
Du Chiêu chậm rãi hỏi: “Cậu có lo lắng không?”
“Hả?”
Du Chiêu nói: “Ví dụ như, cậu có từng nghĩ tới bản thân mình có điểm gì đặc biệt hấp dẫn, khiến cậu ấy si mê không? Nếu như cậu thứ đặc biệt ấy mất đi, cậu ấy có rời bỏ cậu không?”
Vấn đề này khiến Thang Kha có chút bất ngờ.
Thang Kha suy nghĩ một chút, nói: “Không có.”
“Không có?”
“Đúng thế.” Thang Kha trả lời, “Tình yêu là vậy mà. Tôi không phải người nói yêu trước, nhưng sẽ không chấp nhận chia tay, trừ phi em ấy muốn lên báo.”
Lên báo ___ Người lên báo gần đây nhất chính là Triệu Huy.
Gã dị ứng đậu phộng, lúc ở nhà một mình ăn nhầm đồ ăn cho đậu phộng liền tử vong. Chuyện này nghe có chút kì lạ. Một người bản thân dị ứng sao còn đi ăn thức ăn có đậu phộng chứ? Lại nói, 90% người tử vong do dị ứng đều là dị ứng đậu phộng. Triệu Huy mua đồ ăn ngoài đường, loại thực phẩm này trên nhãn mác cũng không có cảnh báo, ăn nhầm cũng là chuyện thường. Mấy vụ án như vậy cảnh sát nhìn đã quen, cũng không tra cứu nhiều.
Triệu Huy lại vô thân vô cố*, gã chết đi cũng không gây nên sóng gió gì.
(*) Vô thân vô cố: không nhà, không người thân
Du Chiêu cũng không biết chuyện này. Đêm nay y hẹn Khuất Kinh, cũng không ai biết.
Một đôi vợ chồng sắp ly hôn, lúc gặp mặt lại giống như vụng trộm, một người trước một người sau mà tới phòng riêng. Lúc Khuất Kinh tới nhà hàng Du Chiêu đã chờ ở đó.
Hắn gõ cửa liền thấy Du Chiêu bên trong.
Du Chiêu vừa mở cửa Khuất Kinh liền nhào tới, giống như cún bự sau lâu ngày xa cách được gặp lại chủ.
Du Chiêu ôm Khuất Kinh, hôn hôn mặt hắn, nói: “Được rồi, thật tốt…”
“Em thì tốt rồi.” Khuất Kinh ôm eo Du Chiêu, “Chỉ có anh chịu khổ.”
Nói rồi theo thói quen muốn xé đi miếng dán ngăn tin tức tố sau gáy Du Chiêu. Du Chiêu nắm tay Khuất Kinh ngăn lại: “Chúng ta nói chuyện trước đã.”
Khuất Kinh cực kì cực kì nhớ mùi Du Chiêu, nhưng bị y cản lại rồi cũng không dám lỗ mãng. Hắn giống như cún bự nhìn thấy miếng xương ngon lành lại không được ăn, hai mắt uông uông nhưng cũng quy củ mà ngồi ngay ngắn.
Du Chiêu đưa tay nắm lấy tay Khuất Kinh, nói: “Lúc trước tin tức tố của em đã ổn định, lúc thử mạn che mặt quá hưng phấn lung tung làm một hồi, anh nhớ không?”
Khuất Kinh nhớ tới xúc cảm cực kì mỹ diệu kia: “Tất nhiên anh nhớ.”
“Chính là sau đó tin tức tố của em lại bắt đầu rối loạn.” Du Chiêu nhìn Khuất Kinh, thở dài bỏ đi miếng dán sau gáy, “Hiện tại gần như không ngửi được mùi pheromone nữa.”
Khuất Kinh giật nảy mình, ôm Du Chiêu, kề sát gáy y, chỉ bắt được một tia khí vị nhỏ nhoi, so với trước kia quả thực giảm đi rất nhiều.
“Xảy ra chuyện gì?” Khuất Kinh vừa sợ vừa tự trách, “Là anh không tốt! Em không sao chứ?”
Du Chiêu gật đầu: “Em không sao. Em đi khám rồi.”
“Bác sĩ nói thế nào?” Khuất Kinh hỏi.
Du Chiêu lại nói: “Em nhớ, anh nói bắt đầu thích em vì mùi hương của em. Hiện tại em không còn mùi hương này nữa, anh vẫn sẽ yêu em sao?”
“Đương nhiên a.” Khuất Kinh mặt mày cong cong cười, “Không phải vì chuyện này mà em phiền não chứ?”
Du Chiêu ngẩn người, nửa ngày cũng cong mắt cười lại: “Sao có thể? Như vậy quá ngu.”
Hết chương 86.
Editor: Tùy Tiện
-0 Comment-