[ĐAM MỸ] ABO NỒNG ĐẬM TIN TỨC TỐ – CHƯƠNG 80
CHƯƠNG 80.
“Anh không biết tại sao hắn lại tự xưng là bạn trai cũ, còn đòi gặp mặt. Anh nghĩ, có lẽ hắn cảm thấy như vậy sẽ dễ dàng khiến người khác hoảng sợ đi.”
Du Chiêu cũng nghĩ như vậy, lại hỏi: “Vậy rốt cuộc anh và hắn đã xảy ra chuyện gì? Bằng không sao hắn dám nói như thế?”
“Chuyện gì? Làm gì có chuyện gì?” Khuất Kinh nhàn nhạt đáp, “Chỉ gặp mặt vài lần, ăn vài bữa cơm mà thôi.”
Du Chiêu lại nói: “Anh gặp hắn một lần, hai lần, ba lần, chính là muốn tiếp tục phát triển mối quan hệ, phải không?”
Dù sao cũng là hẹn hò xem mắt, không phải mời cơm bình thường. Nếu không có ý, vậy cũng không cần ăn cơm nhiều lần như thế.
Khuất Kinh đối với việc này không có cách nào phản bác, đơn giản mà thẳng thắn nói: “Đúng vậy, lúc đó cha mẹ thúc giục, anh nghĩ chẳng có gì là không thể cả. Ban đầu dự định sống chung, tìm hiểu lẫn nhau, chậm rãi phát triển. Nhưng mà chưa tới giai đoạn giao du thân mật. Anh xin thề, anh và hắn không có bất kỳ tiếp xúc nào vượt quá giới hạn hết… Anh, anh không phải người tùy tiện!”
Du Chiêu nghĩ tới Khuất Kinh từng nói hắn không phải người tùy tiện. Nhưng mà bọn họ, từ khi bắt đầu đã rất nhiều lần “tùy tiện”.
“Vậy sau này sao lại không tiếp tục nữa?” Du Chiêu bất giác nhỏ giọng hỏi.
Khuất Kinh vô cùng trực tiếp trả lời: “Đương nhiên là vì gặp được em.”
Khuất Kinh sau khi quen Du Chiêu, thì không qua lại với bất kì omega nào khác.
Hắn chưa từng nghĩ, cũng cảm thấy không cần phải làm vậy.
“Vậy sao?” Du Chiêu nghe Khuất Kinh nói, cảm thấy so với lời Đường Tuấn Vân cùng vị quản lý kia không có chỗ nào không ổn.
Khuất Kinh chưa từng che dấu điều gì. Hắn thừa nhận mình từng xem mặt tìm hiểu vài người. Hắn có rất nhiều lựa chọn, nhưng cuối cùng người hắn chọn là Du Chiêu. Hắn cùng Du Chiêu kết hôn, tận hưởng cuộc sống ngọt ngào cùng trách nghiệm của một người bạn đời.
Mà Du Chiêu, hiển nhiên biết tất cả những điều này.
“Em hiểu…” Du Chiêu như nhớ ra điều gì, nhìn Khuất Kinh, “Anh nói, sau khi quen em, vẫn luôn để ý tin tức về em…”
“Ừm.” Khuất Kinh vuốt ve gáy Du Chiêu, nơi ấy tỏa ra hương vị ngọt ngào mê hoặc hắn, “Đúng thế. Nếu như không gặp em, có lẽ anh vẫn luôn cho rằng mình là người thích hợp xem mắt kết hôn.”
Khuất Kinh luôn nhấn mạnh hắn không phải người tùy tiện có lẽ là sự thật. Hắn thông qua văn phòng mai mối xem mặt, chậm rãi tìm hiểu từng đối tượng. Hắn và Đường Tuấn Vân hẹn gặp nhiều lần nhưng cũng chưa từng có hành động nào thân mật. Nhưng Khuất Kinh không cảm thấy có vấn đề gì, có lẽ mọi người đều như vậy, chậm rãi tiến tới.
Không nghĩ tới, Du Chiêu xuất hiện hoàn toàn đảo lộn tính toán của Khuất Kinh.
Khuất Kinh không cách nào tự kiềm chế mà luyến mộ Du Chiêu, vội vàng muốn bắt người mang về nhà.
Du Chiêu lẳng lặng chăm chú nhìn Khuất Kinh. Đôi mắt hắn không hề che dấu mà tràn ngập tình ý nhìn y. Dường như y thật sự là một đóa mân côi, mà Khuất Kinh là chú bướm bị mùi hương ngọt ngào ấy hấp dẫn.
Hoa Thì từng nói: “Nếu độ tương xứng của cậu và anh ta cao như vậy, căn bản không cần lo lắng bất cứ điều gì. Từ góc độ sinh học mà nói, Khuất Kinh sẽ thích cậu giống như ong thích mật vậy.”
Du Chiêu tựa đầu lên vai Khuất Kinh, khe khẽ thở dài. Khuất Kinh lại nói: “Đúng rồi, mới rồi em nói Đường Tuấn Vân tìm em, rốt cuộc là muốn cái gì?”
Du Chiêu dừng một chút, mang theo chần chờ đáp: “Hắn nói… Hắn rất cần tiền, muốn mang thai hộ chúng ta.”
Khuất Kinh trừng lớn hai mắt: “Sao hắn lại đưa ra đề nghị này chứ?”
“Hình như Đoạn Khách Nghi rêu rao khắp nơi việc em không thể sinh.” Du Chiêu cười khổ nói, “Ông ta đúng là nhọc lòng, đôi mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm em.”
Khuất Kinh nói: “Ông ta sao không nhìn lại mình trước đi? Luôn chõ mũi vào chuyện nhà người khác, chuyện nhà mình cũng chưa chắc đã quản được.”
Du Chiêu lắc đầu nói: “Thôi… Không nói nữa. Ông ta cũng rất đáng thương.”
“Em ngược lại còn thương xót ông ta.” Khuất Kinh bất đắc dĩ xoa đầu Du Chiêu, “Anh có thể giúp em trả thù ông ta, em ở đây trái lo phải nghĩ.”
“Không có gì phải ghi hận.” Du Chiêu trả lời, “Ông ta là một người rất đáng thương.”
Khuất Kinh nói: “Được rồi, không nói ông ta. Nhưng mà Đường Tuấn Vân vì tiền, chuyện mang thai hộ này cũng chịu làm?”
“Ừm… Nói tới… Thể chất của hắn rất thích hợp.” Du Chiêu do dự liếc mắt nhìn Khuất Kinh, “Nhưng mà, em đã tự tiện quyết định từ chối rồi.”
“Cái gì mà tự tiện quyết định?” Khuất Kinh không rõ, “Người bình thường ai sẽ đáp ứng chứ?”
“Thật không?” Du Chiêu sững sờ, “Em nghĩ anh… Anh có thể sẽ có hứng thú.”
Du Chiêu ngồi bên cửa sổ, ánh dương ấm áp còn sót lại khiến mái tóc y như được nhuộm vàng. Nhưng khuôn mặt y lại u ám.
Khuất Kinh nhìn sâu vào đôi mắt ấy, yên lặng thở dài: “Tại sao?”
Du Chiêu nói: “Chỉ là cảm thấy… Có lẽ, anh cũng muốn một đứa nhỏ của riêng mình.”
Khuất Kinh nắm tay Du Chiêu, nói: “Thật ra… Anh cũng không phải do mẹ sinh ra… Anh thật sự không để ý chuyện này.”
Khuất Kinh bất ngờ thẳng thắn khiến Du Chiêu giật mình: “Anh… Sao tự nhiên lại nói cái này?”
Khuất Kinh nhìn sắc mặt Du Chiêu, có chút nghi hoặc: “Em ngược lại không kinh hãi? Em đã biết rồi? Là mẹ nói với em?”
“Không…” Du Chiêu chần chờ một chút, nói, “Em… Là Cao Bá Hoa nói.”
Khuất Kinh ngượng ngùng nở nụ cười: “Là hắn? Chả trách hắn luôn tìm cách lấy lòng em, thì ra là như vậy.” Nói xong Khuất Kinh lại nhíu mày, “Sao em chưa từng nói với anh?”
Trong lòng Du Chiêu nảy ra đầu tiên chính là: Anh cũng không có nói cho em!
Nhưng Du Chiêu không dám ở trước mặt Khuất Kinh lớn tiếng trách cứ, liền tận lực nở nụ cười, trầm giọng đáp: “Chuyện này… Trước giờ mọi người chưa từng nhắc tới, em sợ tùy tiện hỏi ra sẽ không tốt.”
“Cái này…” Khuất Kinh ngừng một chút, “Cũng không phải… Mẹ vẫn luôn vì chuyện này mà thương tâm và tự trách. Giống như em, bà nghĩ là do mình không tốt, không sinh được con. Thế nên mọi người đều không nhắc lại chuyện này, không phải cố ý giấu em.”
“Em biết.” Du Chiêu chậm rãi gật đầu, “Hiện tại anh chủ động nhắc tới, em biết là do mình quá đa nghi rồi.”
“Đa nghi?” Khuất Kinh nhíu mày, “Cho nên, em vẫn luôn cảm thấy khó chịu, đúng không?”
“Em…” Du Chiêu ế trụ.
Khuất Kinh lại nói: “Sao em lại không hỏi anh? Anh luôn cảm thấy…”
“Anh luôn cảm thấy cái gì?” Du Chiêu cũng nhịn không được hỏi ngược lại, “Làm sao cơ?”
Khuất Kinh thở dài, nói: “Anh luôn cảm thấy em chưa từng thật sự vui vẻ. Chuyện gì cũng giấu trong lòng, không chịu nói cùng anh. Chuyện tuần trăng mật ở Maldives cũng vậy, chụp ảnh cưới cũng là như thế, không thích cũng không chịu nói. Cũng may anh phát hiện được, bằng không em sẽ lại tự mình nhẫn nhịn? Bằng tính cách của anh, sợ là chuyện không để ý được rất nhiều. Vậy, không phải em một bụng oan ức sao?”
Du Chiêu nghe Khuất Kinh nói càng không trả lời được, chậm chạp không dám nhìn hắn, thả ánh mắt vào lọ hoa trên bàn.
Khuất Kinh vươn tay nắm cằm Du Chiêu. Lực tay mạnh mẽ khiến Du Chiêu bị đau mà kêu ra tiếng. Khuất Kinh thấy vậy vội rụt tay lại, hai tay co quắp đặt trên đầu gối, vẻ mặt bất an: “Anh hỏi em một câu, em nhất định phải thành thật trả lời anh…”
Du Chiêu chạm mắt Khuất Kinh, trong lòng càng lúc càng thấp thỏm: “Ừm… Anh nói đi.”
Khuất Kinh hỏi: “Em không tin tưởng anh, phải không?”
Du Chiêu giống như đang đi bộ qua sân tập thì đột nhiên bị bóng đánh trúng đầu. Khuôn mặt khiếp sợ lại đau đớn.
Điều Khuất Kinh vừa nói tựa như tai nạn bất ngờ kia.
Nhìn biểu tình của Du Chiêu Khuất Kinh liền hiểu.
Trầm mặc cùng khiếp sợ, đều là một loại đáp án.
Khuất Kinh cảm thấy thất vọng, nhưng cũng không ngoài ý muốn.
Hắn khoát tay lên đầu gối, ngón tay nhẹ nhàng ma sát, tựa như giữa chúng có một trang giấy vô hình. Vẻ mặt hắn trầm tĩnh, ánh mắt nội liễm, tựa như đang đọc một cuốn sách vô hình.
Ánh chiều tà phản chiếu, trong đôi mắt tựa như nổi lên gợn sóng.
Khuất Kinh chậm rãi ngẩng đầu, con ngươi tựa như hồ nước sâu thẳm.
“Em..” Du Chiêu đọc được thất vọng trong đôi mắt ấy, y thống khổ, “Em… đang cố gắng.”
Thanh âm Du Chiêu run rẩy: “Em thật sự… rất cố gắng…” Đôi mắt cũng nổi lên hơi nước.
Khuất Kinh bỗng thở dài: “Anh cảm nhận được.”
Nói rồi ôm lấy Du Chiêu, dịu dàng xoa xoa sống lưng y: “Anh hi vọng em có thể thẳng thắn và tin tưởng anh, cho dù chỉ một chút thôi. Biết không?”
Du Chiêu tựa đầu lên vai Khuất Kinh, hương bạch đàn quẩn quanh dường như liều thuốc an thần, khiến y từ từ bình tĩnh, hô hấp trở nên thông thuận không ít.
Khuất Kinh nói: “Anh tin em đang rất cố gắng.”
“Thật mà…” Du Chiêu khịt khịt mũi, như đang cố gắng chứng minh ngữ khí có chút gấp gáp, lời nói cũng hỗn loạn, “Che giấu suy nghĩ của chính mình… giống như đã trở thành một loại thói quen. Chính là cảm thấy… có những lời không thể nói với người khác, sẽ làm đối phương không vui… Anh hiểu ý em mà? Em rất sợ anh không vui… Em cảm giác chính mình phải luôn cẩn trọng hơn nữa… Anh giống như ông chủ của em, như vậy mới là đúng.”
“Đối xử với anh như ông chủ?” Khuất Kinh ngạc nhiên, “Cần phải thế sao?”
“Đương nhiên là cần.” Du Chiêu nói, “Nếu làm ra hành động thất lễ, anh sẽ không vui.”
“Chúng ta là vợ chồng, sao còn sợ cái này?” Khuất Kinh không hiểu, “Nếu nói như vậy, lúc anh làm em, không phải đã thất lễ với em nhiều lần hả!”
Du Chiêu lại lắc đầu: “Không, anh là ông chủ.”
Khuất Kinh cảm thấy dở khóc dở cười: “Bậy, anh là chồng em.”
Du Chiêu lẳng lặng nhìn Khuất Kinh, có chút chán nản: “Nhưng mà… Em không biết phải cùng chồng sống chung như thế nào.”
“Ha ha!” Khuất Kinh cười, lấy ngón tay miết phẳng lông mày nhăn nhúm của Du Chiêu, “Em vẫn luôn làm rất tốt mà.”
Du Chiêu đáp: “Em vẫn xem mình đang ở chung với ông chủ.”
“…” Khuất Kinh nói không ra lời.
Du Chiêu chậm rãi nói tiếp: “Em sẽ nghiêm túc lắng nghe ý kiến của anh, đối với anh mười phần tôn trọng, thuận theo cùng khen ngợi. Em sẽ không làm trái lời anh, không làm việc mà anh không thích. Như vậy không tốt sao?”
Khuất Kinh nghe Du Chiêu nói, nhất thời cũng không biết phản bác ra sao: “Chuyện này… Nghe qua cũng không có gì không tốt.”
“Phải không?” Du Chiêu đầu cúi thấp, “Dường như anh vẫn không quá hài lòng?”
“Đúng thế.” Khuất Kinh nghiêm túc gật đầu, “Anh không hài lòng.”
“Sai ở chỗ nào chứ?” Du Chiêu vẻ mặt ham học.
“Em coi anh là ông chủ, chính là để anh ở vị trí cao hơn, đồng thời hạ thấp chính mình.” Khuất Kinh bỗng ôm lấy hông Du Chiêu, đem y bế lên cao. Du Chiêu sợ hết hồn, hai tay khoát lên vai Khuất Kinh, trợn mắt cúi đầu nhìn Khuất Kinh.
Khuất Kinh ngẩng đầu nhìn Du Chiêu, cười bảo: “Nhưng anh hy vọng thỉnh thoảng em từ trên cao nhìn xuống anh. Từ góc độ này… Có phải anh có chút đáng yêu hơn không?”
Du Chiêu mân môi, cúi đầu nhìn Khuất Kinh.
Khuất Kinh cao hơn y, bình thường Du Chiêu lại luôn xem hắn là ông chủ, quả thật rất ít khi nhìn Khuất Kinh theo cách này.
Du Chiêu vươn tay, nhẹ nhàng miêu tả đường nét khuôn mặt Khuất Kinh, tựa như đang chạm lên cánh hồng mỏng mạnh: “Nhìn thấy này… Hình như đôi mắt khá lớn… Cằm hơi nhọn… So với bình thường đúng là đáng yêu hơn một chút.”
Khuất Kinh ôm Du Chiêu ngã lên giường, nói: “Vậy từ hôm nay, có thể loại bỏ suy nghĩ anh là ông chủ của em chưa?”
Du Chiêu lại nghi hoặc: “Nhưng nếu không cư xử như vậy, có khả năng em sẽ chẳng biết nói gì…”
“Tại sao?” Khuất Kinh hỏi, “Sợ anh không vui?”
“Ừ.” Du Chiêu gật đầu.
Khuất Kinh trầm ngâm một trận, lại nói: “Anh nghĩ tới một cách…”
“Ừm.” Du Chiêu gật đầu, “Anh nói đi.”
Khuất Kinh: “Em cảm thấy nếu nói thật có thể làm anh mất hứng, đúng không? Vậy bây giờ em nói cho anh một việc thật nghiêm trọng, sẽ khiến anh đặc biệt đặc biệt không vui đi.”
“A?” Du Chiêu kinh ngạc, “Tại sao?”
Khuất Kinh khoanh tay trước ngực, giống như giáo viên nghiêm khắc mà giáo huấn: “Cho dù điều ấy cực kì xấu anh cũng có thể tiếp nhận. Như vậy em có thể tin tưởng anh.”
Du Chiêu vẫn do dự: “Nhưng nếu điều em nói thật sự hơi quá đáng…”
“Sao lại thế được?” Khuất Kinh đáp, “Em là người anh yêu. Bất cứ điều gì em nghĩ, em muốn, đều có thể nói với anh.”
Du Chiêu cắn răng: “Nhưng mà… Nếu anh thật sự giận…”
“Có lẽ.” Khuất Kinh nói, “Khi yêu ai mà chưa từng tức giận, nhưng nhất định sẽ tha thứ cho đối phương. Nếu như em thật sự làm sai, liền thành tâm nhận lỗi.”
Khuất Kinh vẻ mặt nghiêm túc: “Ngược lại, anh sẽ luôn tha thứ, bao dung em.”
Vệt nắng cuối cùng biến mất bên ngoài khung cửa, màn đêm dần buông, mà ánh mắt Du Chiêu lại càng thêm sáng.
“Nói cho anh biết, được không?” Khuất Kinh chỉ chỉ lồng ngực Du Chiêu, “Sự thật mà em giấu trong lòng không muốn cho anh biết nhất, là cái gì?”
Du Chiêu hít thật sâu mùi hương bạch đàn, lại thở ra, dường như đã dùng hết khí lực, tâm trí hóa thành chiếc xẻng, cật lực đào bới nơi tăm tối nhất trong lòng, khó khăn thú nhận với Khuất Kinh: “Ban đầu em… xem mắt với anh… còn chạy tới nước Mỹ tìm anh, không phải vì yêu anh…”
Khuất Kinh đôi mắt mở lớn, ngực phảng phất như vừa trúng một tên.
Nhìn Khuất Kinh vẻ mặt lúng túng, Du Chiêu càng sợ hãi, trong lòng tràn đầy hối hận ___ Sao y có thể nói sự thật này cho Khuất Kinh! Y bị điên sao?
Hoảng loạn cùng sợ hãi, Du Chiêu thậm chí bắt đầu tìm bảo vật gia truyền Khuất gia: bàn phím cùng mũ dứa chuyên dụng.
Hết chương 80.
Editor: Tùy Tiện
-3 Comments-
ô ô hẳn là bảo vật gia truyền
Bảo vật gia truyền dành cho mọi lứa tuổi :)))
Thích cái cách xử lý của anh Kinh ở đây quá 😊