[ĐAM MỸ] ABO NỒNG ĐẬM TIN TỨC TỐ – CHƯƠNG 77
CHƯƠNG 77.
Du Chiêu đang ở trong văn phòng xem văn kiện, trưởng phòng kỹ thuật gõ cửa báo y rằng máy tính của An Đạt bị nhiễm virus, vì lý do an toàn, hỏi Du Chiêu có muốn kiểm tra những máy tính khác hay không.
“Máy tính của An Đạt sao lại nhiễm virus?” Du Chiêu có chút nghi hoặc.
“Cái này khó nói. Dù sao cậu ấy cũng phải tiếp khách hàng, làm phương án… Cũng có thể là do bên kia.” Trưởng phòng kỹ thuật trả lời.
“Vậy bây giờ máy tính đã an toàn chưa?” Du Chiêu hỏi.
“Không có vấn đề gì. Tôi vừa kiểm tra xong. Xem ra cũng không ảnh hưởng gì.” Trưởng phòng kỹ thuật trả lời, “Nhưng mà cẩn tắc vô áy náy*, vẫn muốn hỏi Chiêu tổng có muốn kiểm tra lại toàn bộ hệ thống máy tính của công ty hay không?”
(*) Cẩn tắc vô áy náy: cẩn thận thì về sau không phải lo lắng
Máy tính nhiễm virus là việc rất bình thường, kiểm tra một chút không có vấn đề liền xong. Nhưng Du Chiêu vốn làm an ninh mạng, so với người bình thường sẽ cẩn thận hơn một chút. Còn có, khách hàng của An Đạt hiện tại là Đỗ Thương Linh, mà Đỗ Thương Linh lại do Đoạn Khách Nghi tìm tới chèn ép mình, Du Chiêu càng không dám xem thường, liền để trưởng phòng kỹ thuật kiểm tra một lần.
Buổi chiều, trưởng phòng kỹ thuật cùng Mandy vội vàng gõ cửa phòng Du Chiêu, mặt lộ rõ vẻ ưu lo.
Du Chiêu vừa nhìn sắc mặt Mandy liền biết vấn đề không nhỏ, vội đóng cửa, hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Mandy ho khan hai tiếng, nói: “Dữ liệu võng lạc xóa thiếp của chúng ta trước kia bị lấy cắp.”
“Võng lạc xóa thiếp?” Du Chiêu không rõ, “Đó là cái gì?”
Mandy khó xử nhưng cũng đành nói: “Đây là tiền nhiệm của ngài trước kia làm. Không phải là tài chính của công ty bị đình trệ sao? Hợp đồng kí kết không nổi hai cái, sắp rơi vào đường cùng đại đa số công ty đều sẽ nhận giúp người ta xóa bình luận rác, tin đồn xấu để duy trì. Việc này khả năng ngài sẽ nhìn không lọt mắt, nhưng trước đây công ty thực sự dựa vào nó mà sống.”
Thời điểm Du Chiêu tiếp nhận công ty không hề biết chuyện. Đương nhiên, hành vi trái pháp luật này không thể công khai được. Nếu không để ý chắc chắn không tra được. Kỳ thực Du Chiêu chỉ tính là người ngoài nghề, càng không biết võng lạc xóa thiếp là chuyện gì, chỉ quan tâm một chút: “Nhưng bây giờ không làm, đúng không?”
“Không có, sau khi quản lý cũ rời đi cũng không làm.” Mandy lại nói, “Nhưng dù thế nào công ty xác thực đã làm qua việc này, nếu bị người tố cáo vẫn sẽ bị đem ra xét cử. Người liên quan có thể phải ngồi tù a!”
“Người liên quan” rất có thể bao gồm cả Mandy. Cho nên Mandy gấp gáp đem chuyện nói ra, quên cả phải đi xử lý.
Nói thẳng ra, nếu chuyện này bị báo cáo, Du Chiêu không phải ngồi tù nhưng sợ công ty cũng không giữ được, hơn nữa còn phải một phen lao đao với phía cảnh sát.
Du Chiêu cũng không muốn chọc phiền phức.
Mandy lại nói: “Thật ra, chín phần mười công ty nhận làm cái này…”
“Nếu đã là chuyện phạm pháp vậy không cần nói nhiều.” Du Chiêu lắc đầu, thần sắc ngược lại rất bình tĩnh, “Tra được tại sao lại bị lộ ra ngoài không?”
“Vẫn đang điều tra.”
Du Chiêu thầm nghĩ: Chuyện này e rằng có quan hệ với Đoạn Khách Nghi.
“Trước mắt cứ cho người theo dõi Đoạn Khách Nghi cùng Đỗ Thương Linh.” Du Chiêu quyết đoán nói.
“Được, Chiêu tổng.” Mandy gật đầu, “Tôi cũng hoài nghi có quan hệ với bọn họ.”
Du Chiêu cùng Mandy đều nghi ngờ Đoạn Khách Nghi và Đỗ Thương Linh, cũng cảm thấy lạ Đoạn Khách Nghi làm việc sơ hở. Qua tám tiếng, đội kỹ thuật một bên kiểm tra hệ thống máy tính, một bên điều tra tin tặc, tới khi đầu váng mắt hoa rốt cuộc cũng bắt được “kẻ sau màn”.
Không nghĩ tới, lần này hiểu lầm Đoạn Khách Nghi.
Chuyện này không hề có quan hệ với Đoạn Khách Nghi.
“Là Cao Bá Hoa.”
Du Chiêu nghe được danh tự này khá là bất ngờ.
Cao Bá Hoa luôn miệng “chị dâu”, đối với Du Chiêu như người sang bắt quàng làm họ, tất nhiên trên phương diện làm ăn cũng quan tâm công ty mới của Du Chiêu. Du Chiêu vừa tiếp quản Tiểu Thiện Công Một không lâu, Cao Bá Hoa liền tìm tới hợp tác, bình thường cũng sẽ đém tới vài hợp đồng nhỏ.
Xưa nay Du Chiêu chưa từng nghi ngờ hắn.
“Lại là hắn?” Du Chiêu khó có thể tin được.
Mandy cũng hiếu kì, nói: “Chiêu tổng, khi nào thì ngài đắc tội Cao tổng vậy?”
“Cái này…” Du Chiêu cau mày, “Tôi cũng không rõ.”
Mandy lại hỏi: “Vậy Chiêu tổng có định hỏi thăm Cao tổng một chút không?”
“Không.” Du Chiêu suy nghĩ một chút rồi nói. “Tôi đi tìm Khuất Kinh trước.”
Du Chiêu tới phòng làm việc của Khuất Kinh, vừa ngồi xuống muốn tán gẫu hai câu về chuyện của Cao Bá Hoa bên ngoài truyền tới tiếng gõ cửa thô bạo.
Du Chiêu cảm thấy có chút kì quái, người bình thường gõ cửa văn phòng sếp lớn nào có thô bạo như vậy.
“Cùm cụp” ___ Cửa mở ra, cha mẹ Hoa Thì vừa bước vào vừa chào hỏi Khuất tổng.
Khuất Kinh đối với cha mẹ Hoa Thì vẫn có ấn tượng, vươn tay bắt lấy tay ông: “Hoa tổng, sao không báo tiếng nào? Thất lễ, tôi không đón tiếp được từ xa!”
“Ha ha! Quá khách khí!” Hoa tiên sinh cười, nhìn thấy Du Chiêu liền nói, “Chiêu tổng cũng ở đây a!”
Du Chiêu mỉm cười gật đầu, trong lòng càng bất an, chỉ sợ hai người này là vì Hoa Thì mà đến.
Du Chiêu nói với Khuất Kinh: “Này? Anh có quen Hoa tiên sinh, Hoa phu nhân sao?”
Kì thực Khuất Kinh và Hoa tiên sinh bộ dáng rất quen thuộc, nhưng cũng chỉ là xã giao của người làm ăn mà thôi. Bọn họ căn bản không quen, nhưng cũng xem như có liên hệ, làm ăn mà, gặp mặt nhiều sẽ quen mắt, dù sao cũng trên danh nghĩa. Mà Khuất Kinh từ trước tới nay không hề đem vị Hoa tiên sinh đàng hoàng trịnh trọng này liên hệ với Hoa Thì phóng đãng bất kham.
Hoa phu nhân nói: “Nếu tất cả mọi người đều quen nhau, vậy thì dễ làm. Ta tin tưởng Du Chiêu cũng hiểu được tâm tình của chúng ta… Là thế này, Khuất tổng, hi vọng cậu có thể nể mặt chúng tôi, sa thải Thang Kha.”
Khuất Kinh cực kì kinh ngạc: “Thang Kha?”
Du Chiêu nghe giọng điệu của Hoa phu nhân cũng đau đầu: Quả nhiên là vì việc kết hôn của Hoa Thì và Thang Kha mà đến!
Khuất Kinh suy nghĩ một chút, hỏi: “Không biết Thang Kha sao lại đắc tội hai vị? Thực tế Thang Kha vẫn luôn thành tín lễ độ, làm việc cẩn trọng, tôi cảm thấy cậu ta không có vấn đề gì a. Vô duyên vô cớ đuổi việc cậu ta, hơn nữa cậu ta đã đi theo tôi rất lâu…”
“Ta biết như vậy là làm khó cậu!” Hoa tiên sinh đánh gãy lời Khuất Kinh, còn nói, “Nhưng ta cũng không để cậu chịu thiệt. Mọi người đều là người làm ăn, đều biết cái gì trọng yếu nhất.”
“Ồ?” Khuất Kinh mời Hoa tiên sinh cùng Hoa phu nhân ngồi xuống, còn nói, “Tôi ngược lại cảm thấy rất hứng thú, Hoa tiên sinh có gì chỉ giáo?”
Hoa tiên sinh nói: “Chỉ cần cậu sa thải Thang Kha, cũng đảm bảo trong phạm vi ảnh hưởng của mình khiến hắn không tìm được việc, tôi bán cho cậu thông tin trị giá trên trăm triệu.”
“Hơn trăm triệu?” Khuất Kinh vừa nghe liền vỗ bàn, nói, “Tôi sớm cảm thấy tên Thang Kha kia làm việc không chăm chú, hoàn toàn không phù hợp với công việc này!”
Hoa tiên sinh nghe vậy cũng cười nói: “Ta cũng nghĩ vậy.”
Khuất Kinh nhân tiện hỏi: “Nhưng là, ngài nói trên trăm triệu…”
“Cái này…” Hoa tiên sinh liếc nhìn Du Chiêu, muốn nói lại thôi.
Du Chiêu đang chuẩn bị đứng dậy, Khuất Kinh lại nắm tay Du Chiêu, nói với Hoa tiên sinh: “Đây là vợ tôi, nếu ngài muốn vợ tôi ra ngoài, vậy vợ ngài cũng phải ra ngoài.”
Hoa tiên sinh nói: “Được, vậy ta liền nói! Tập đoàn Thọ Khánh cùng gia tộc Hằng Bảo chuẩn bị kí kết hợp tác, các hạng mục chắc chắn đều giá trị không nhỏ…”
Khuất Kinh vừa nghe, lông mày khẽ nhướng, nói với Du Chiêu: “Hoa tiên sinh làm người thành thật, quả thực là tin tức đáng giá trăm triệu a! Chỉ là, chuyện như vậy sao một chút tiếng gió đều không nghe thấy chứ!”
Hoa tiên sinh liền cười nói: “Mặc dù bình thường tin tức dạng này Khuất tổng nhất định linh thông, thế nhưng lần hợp tác này rất kín tiếng. Cậu cũng biết tác phong làm việc của tập đoàn Thị Khánh rồi, nếu không phải luật sư của ta tham gia dự án này, cũng không chắc sẽ biết tin sớm như vậy.”
Khuất Kinh lộ vẻ do dự: “Cái này ngài nói…”
“Hai ngày nữa cậu sẽ biết.” Hoa tiên sinh nói, “Ta cũng thể dùng cái này lừa cậu. Huống chi, bằng giao thiệp của cậu trong giới này, muốn kiểm chứng cũng không phải khó.”
Khuất Kinh gõ ngón tay, nói: “Tuy rằng không biết tại sao Thang Kha lại đắc tội ngày, nhưng cậu ta là nhân viên của tôi. Nếu có tùy tiện tới văn phòng tôi, trực tiếp ra lệnh tôi đuổi người này người kia, vậy tôi cũng không cần làm ông chủ nữa!”
Hoa tiên sinh biến sắc: “Cậu có ý gì?”
Khuất Kinh lạnh nhạt nói: “Ý của tôi là, Thang Kha là người của tôi, tôi sẽ không động tới cậu ta, cũng không cho các người động tới cậu ấy.”
Hoa tiên sinh cười lạnh: “Giỏi a! Ban nãy đồng ý sa thải hắn, hiện tại lấy được tin tức liền đổi ý. Không nghĩ tới cậu cũng tiểu nhân như vậy? Nhưng cậu đừng quên, ta cũng không phải quả hồng mềm dễ ức hiếp! Cậu dám trêu đùa ta, ta cũng sẽ không bỏ qua cho cậu!”
Khuất Kinh lại cười, nhìn Du Chiêu một cái, nói: “Vợ à, em nói xem?”
Du Chiêu lấy ra một cây bút ghi âm: “Những lời vừa rồi của ngài đều đã bị ghi lại. Nếu ngài không biết mọi người biết luật sư của mình công bố tài liệu bí mật của khách hàng với bên ngoài, tốt nhất vẫn nên nghe lời chồng tôi.”
Sắc mặt Hoa tiên sinh nhất thời trở nên rất khó coi.
Hóa ra, lúc Hoa tiên sinh muốn Du Chiêu rời đi, thời điểm Khuất Kinh nắm tay Du Chiêu kéo lại đã lén lút đặt bút ghi âm vào tay y. Khuất Kinh có thói quen đặt bút ghi âm tỏng phòng làm việc, có chuyện quan trọng sẽ tiện tay ghi lại.
Hoa tiên sinh cùng Hoa phu nhân giận tới đứng phắt dậy, sắc mặt trắng bệch: “Cậu…”
Khuất Kinh lại nói: “Hai vị, mời trở về.”
Hai lão phu thê quay đầu rời đi, vừa đi tới cửa lại nghe thanh âm Khuất Kinh: “Chậm đã.”
“Cậu còn gì muốn chỉ giáo sao?” Hoa tiên sinh lạnh nhạt nói.
Khuất Kinh nói: “Nhắc lại các vị một lần, ai cũng không cho phép động tới Thang Kha.”
Hoa tiên sinh từ lỗ mũi hừ một tiếng, cùng Hoa phu nhân đẩy cửa mà đi.
Thấy hai người đi, Du Chiêu hỏi ngược lại: “Sao anh lại đưa bút ghi âm cho em? Kì thực chính anh cũng làm được mà! Nếu em không hiểu ý của anh, không có ghi lại thì làm sao bây giờ?”
Khuất Kinh cười, nắm lấy tay Du Chiêu: “Anh cảm thấy nhất định em sẽ hiểu. Cảm giác hợp mưu với vợ thật sự quá tuyệt.”
Du Chiêu cảm thấy ngọt ngào, rồi lại hỏi: “Vậy anh không hiếu kì việc Thang Kha đã làm gì đắc tội Hoa tiên sinh, khiến ông ấy phải đến bức ép sao?”
Khuất Kinh đáp: “Có chút tò mò. Nhưng cái này anh hỏi Thang Kha là được.”
“Anh không sợ Thang Kha không nói cho anh hả?”
“Không nói vậy chính là chuyện khó xử.” Khuất Kinh đáp, “Vậy anh liền không hỏi.”
Du Chiêu ngạc nhiên: “Anh không sợ cậu ấy thật sự làm chuyện xấu hả?”
Khuất Kinh lại cười: “Có thể xấu bao nhiêu? Nếu thực sự là giết người phóng hỏa, Hoa tiên sinh cũng không giữ kín như bưng, còn dùng thủ đoạn như vậy tới dụ dỗ anh.”
Trùng hợp, lúc này điện thoại di động Khuất Kinh đặt trên bàn liền vang lên. Khuất Kinh thoáng nhìn, chỉ vào hình máy bay được cài đặt riêng* cười nói: “Vừa nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền gọi điện cho anh.”
(*) Trên di động, mỗi số liên lạc có thể đặt một avatar riêng cho người đó. Ở đây Khuất Kinh đặt ảnh đại diện cho Thang Kha là máy báy.
Khuất Kinh nhận cuộc gọi từ Thang Kha: “Sao vậy?”
Thang Kha đáp: “Ở đây có người tự xưng là bạn trai cũ của ngài, nhất định muốn gặp ngài.”
Khuất Kinh nhất thời kinh ngạc, nhìn Du Chiêu: “Anh không có…”
Du Chiêu nghe tới ba chữ “bạn trai cũ”, trong lòng bỗng nhảy một cái, lại giả vờ bình tĩnh: “Không có gì, rất nhiều người cũng có bạn trai cũ.” Ngữ khí ôn hòa lại mang theo chút an ủi, giống như bác sĩ đang nói “Không có gì, rất nhiều người đều bị bệnh trĩ”. Mặc dù rất ôn hòa, nhưng lại không hề có chút an ủi nào.
“Nhưng mà anh không có!” Khuất Kinh vẻ mặt “không thể tùy tiện bôi nhọ người trong sạch”.
Đại khái nhất định phải chứng minh mình thực sự trong sạch trước mặt vợ, Khuất Kinh ngữ khí thô bạo mà nói: “Nhất định là lừa đảo, bảo hắn đi đi.”
Thang Kha nhìn phản ứng của Khuất Kinh cũng đoán được chắc chắn Du Chiêu đang ở bên cạnh hắn, vì vậy trả lời: “Vâng, thưa sếp.”
Nói xong Thang Kha liền cúp điện thoại, nói vời người trước mặt: “Mời ngài rời đi. Khuất tổng nói ngài ấy không có bạn trai cũ.”
“Đùa hả?” Đối phương tức giận nói, “Lúc tôi và Khuất Kinh ở cạnh nhau cậu cũng có mặt a!”
Thang Kha lập tức xua tay lắc đầu: “Không, tôi không biết!”
Hết chương 77.
Editor: Tùy Tiện
-1 Comment-
Đúng là chủ nào tớ nấy =))) rất biết bao che 😂