[ĐAM MỸ] ABO NỒNG ĐẬM TIN TỨC TỐ – CHƯƠNG 76
CHƯƠNG 76.
Khuất Kinh vừa tới văn phòng liền gọi Thang Kha tới tìm hắn.
Thang Kha bình tĩnh đi vào phòng. Khuất Kinh liếc mắt nhìn Thang Kha một cái, nói: “Lấy điện thoại di động ra.”
“Tại sao?” Thang Kha không rõ.
Khuất Kinh vỗ vỗ mặt bàn: “Bảo cậu lấy thì lấy đi! Sao lại nói nhảm nhiều vậy?”
Thang Kha nhìn Khuất Kinh, thái độ nói chuyện giống như đức ông chồng đang dạy vợ trẻ, nhưng dù không hiểu Thang Kha vẫn đưa điện thoại cho Khuất Kinh. Khuất Kinh còn nói: “Cậu mở khóa a!”
Thang Kha đành phải mở khóa.
Khuất Kinh mở lịch sử cuộc gọi, chỉ vào thông báo năm cuộc gọi nhỡ: “Tôi còn tưởng di động của cậu hỏng đây! Xem ra là biết tôi gọi cho cậu! Có chuyện gì? Điện thoại của tôi cậu cũng dám không nghe?”
Thang Kha trả lời: “Tôi cảm thấy hẳn không phải chuyện khẩn cấp.”
Khuất Kinh nghe vậy nổi trận lôi đình: “Không phải chuyện khẩn cấp? Làm sao cậu biết?”
“Không phải ngài muốn tôi tìm studio chụp ảnh cưới sao?” Thang Kha thuận thế cầm lại điện thoại di động, mở ra cuộc trao đổi giữa Khuất Kinh, “Không có chuyện gì khác nữa đúng không?”
Khuất Kinh lại nói: “Chụp ảnh cưới không phải chuyện quan trọng sao?”
“Vâng, nhưng không vội nhất thời.” Thang Kha bình tĩnh trả lời, “Hơn nữa, đó là thời gian riêng tư của tôi. Nếu không có chuyện gấp, ngài gọi điện làm phiền thì không được tốt lắm?”
Khuất Kinh vẫn là lần đầu nghe Thang Kha nói chuyện như vậy, nếu nói buồn bực, nên nói hắn bắt ngờ: “Cậu không hài lòng?”
“Cũng không phải lần đầu tiên không hài lòng.” Thang Kha nói, “chỉ là trước kia vẫn luôn nhẫn nhịn thôi.”
“Ồ?” Khuất Kinh nghe vậy, ngửa ngày nói, “Nếu cậu có gì không hài lòng, phải nói với tôi a! Tôi cũng không phải người không giảng đạo lý. Vậy, cậu cảm thấy tôi bởi vì công việc thường xuyên chiếm dụng thời gian riêng tư của cậu sao?”
Thang Kha gật đầu: “Đúng thế.”
Khuất Kinh cau mày, nói: “Thì ra là như vậy a. Nhưng mà những chuyện này không tìm cậu, thì tìm làm?”
“Tôi có thể giúp ngài tuyển một trợ lý sinh hoạt.” Thang Kha trả lời, “Chuyên phụ trách việc riêng tư của ngài. Trẻ tuổi, chưa có gia đình, chắc là được.”
“Được, vậy cậu làm đi.” Khuất Kinh gật đầu, “Nhưng trong chốc lát cũng không tìm được. Việc chụp ảnh cưới lần này cậu làm đi.”
“Được, không có vấn đề. Hôm qua tôi đã liên hệ vài studio, chờ bọn họ đưa phương án xong lại cho ngài và phu nhân xem qua.” Thang Kha trả lời rất trôi chảy, sau khi Khuất Kinh gật đầu đồng ý liền rời đi.
Nhìn Thang Kha rời khỏi phòng, trong lòng Khuất Kinh có chút khó chịu, thầm nói: “Muốn tìm người được việc như Thang Kha cũng không dễ dàng a!”
Nhưng mà, Khuất Kinh lại bắt đầu nghi hoặc, từ trước tới giờ Thang Kha luôn đợi lệnh 24/24, chưa bao giờ để ý làm việc ngoài giờ này nọ? Hiện tại Thang Kha bày tỏ bất công, còn muốn Khuất Kinh tìm trợ lý sinh hoạt?
Thang Kha không nói rõ nguyên nhân với Khuất Kinh, ngược lại Hoa Thì tìm Du Chiêu đầu tiên, nhượng Du Chiêu biết sinh hoạt cá nhân của Thang Kha xảy ra biến hóa cực cực lớn.
“Xem này!” Hoa Thì chìa ngón tay đeo nhẫn, “Tớ và Thang Kha kết hôn nha!”
Du Chiêu đôi mắt trừng lớn như chuông đồng, giật mình suýt té từ trên ghế xuống.
Không nghe được Du Chiêu đáp lại, Hoa Thì vẫn tự nhiên nói: “Cho nên sau này cậu không thể tùy tiện tới nhà tớ tìm tớ nữa. Vì tớ chuẩn bị dọn đi, chuyển tới sống cùng Thang Kha.”
Du Chiêu mất một lúc lâu mới phục hồi tinh thần, nói: “Tớ… Chúc mừng cậu a!”
“Cảm ơn!” Hoa Thì nắm tay Du Chiêu, nói, “Tớ cũng chỉ nhận được lời chúc phúc của cậu thôi!”
Du Chiêu cười khổ nói: “Cậu như vậy cũng quá đột ngột a?”
“Tớ cũng cảm thấy rất đột ngột!” Hoa Thì nháy mắt một cái, lại nói “Nhưng cậu với Khuất Kinh kết hôn cũng rất đột ngột mà.”
Du Chiêu nghe Hoa Thì nói vậy cũng cảm thấy chính mình không có lập trường tới nói Hoa Thì “kích động kết hôn”. Du Chiêu ho khan hai tiếng, nói: “Đột ngột sao? Cũng không tính. Thật ra tớ nhìn ra cậu rất để ý Thang Kha, cùng người khác so ra không giống. Chỉ là, không phải cậu nói cậu theo chủ nghĩ độc thân, không kết hôn sao.”
“Đúng vậy.” Hoa Thì gật đầu, “Nhưng Thang Kha nhất định muốn kết hôn, vậy tớ cũng chỉ có thể từ bỏ.”
Hoa Thì cây ngay không sợ chết đứng mà nói, Du Chiêu nghe xong cũng dở khóc dở cười.
Du Chiêu thở dài, nói: “Vậy tớ cũng chỉ có thể chúc các cậu hạnh phúc!”
“Cảm ơn.” Hoa Thì nắm tay, mỉm cười trả lời.
Du Chiêu lại hỏi: “Kia, cha mẹ cậu biết không?”
Hoa Thì lập tức lộ ra vẻ mặt lúng túng: “Cái này a… Nhưng mà Thang Kha cũng không nói cho cha mẹ anh ấy biết a!”
Du Chiêu than thở: “Nghĩa là các cậu không chỉ cưới gấp, lại còn cưới chui?”
“Không sao, ngược lại cha mẹ tớ chưa bao giờ quản.” Hoa Thì tùy tiện nói.
Du Chiêu nói chuyện với Hoa Thì xong liền chạy tới công ty Khuất Kinh, nói là tới thăm, thực chất muốn bóng gió với Khuất Kinh. Nhưng y phát hiện, Khuất Kinh không hề biết chuyện. Du Chiêu liền rõ ràng: Thang Kha và Hoa Thì kết hôn, nhưng không nói với bất cứ người nào?
Thang Kha vừa không nói với Khuất Kinh hắn kết hôn, cũng không mang Hoa Thì tới gặp cha mẹ…
Trong lòng Du Chiêu thầm nghĩ, cảm thấy việc này không đơn giản.
Khuất Kinh nhìn sắc mặt Du Chiêu khác lạ liền hỏi: “Làm sao vậy?”
Du Chiêu chỉ nói: “Anh có cảm thấy Thang Kha có gì không đúng không?”
“Có a.” Khuất Kinh nói, “Cậu ta nói cần thời gian riêng tư, bảo anh ngoài chuyện công việc thì đừng làm phiền, còn bảo anh tuyển trợ lý sinh hoạt riêng…”
“Ồ? Phải không?” Du Chiêu có chút ngạc nhiên.
Khuất Kinh còn nói: “Em xem, tính khí Thang Kha có phải càng lúc càng lớn không?”
Du Chiêu bất đắc dĩ cười: “Khả năng cậu ấy cũng có chính mình…”
Còn chưa nói xong cửa phòng làm việc có tiếng gõ. Thang Kha đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Du Chiêu liền hướng y cười, nói: “Chiêu tổng cũng ở đây thì tốt rồi. Ở đây có mấy phương án chụp ảnh, hai người xem qua một chút.”
Khuất Kinh vươn tay nhận lấy bản kế hoạch của Thang Kha, nhìn nhìn liền lật tới một tấm, cười nói: “Cái này chơi vui! Hoa mân côi, em xem…”
Du Chiêu nhận lấy, chỉ thấy trên đó viết omega mặc đồ trắng có mạn che mặt, sắc mặt nhất thời trở nên lúng túng, chỉ nói: “Nhưng em là nam, mặc váy cưới có kì quá không?”
“Làm sao thế được?” Khuất Kinh ngược lại tràn đầy phấn khởi, “Vợ anh mặc gì cũng đẹp!”
Nói rồi quay sang Thang Kha: “Cậu nói đúng không?”
“Vâng, ngài nói đúng.” Thang Kha bình tĩnh trả lời.
Du Chiêu liếc mắt nhìn Thang Kha một cái, nhịn không được thăm dò: “Vậy lúc cậu kết hôn, sẽ để đối phương mặc váy cưới sao?”
Thang Kha ngẩn người, còn chưa trả lời Khuất Kinh liền cười: “Nói không chừng cậu ta kết hôn với alpha thì sao?”
Du Chiêu lại hỏi Thang Kha: “Cậu thích alpha hay omega hơn?”
“Quan trọng không phải tôi thích gì.” Thang Kha giống như người máy trả lời, “Là hai người thích gì. Nếu không hài lòng với phương án này, tôi có thể đổi cái khác.”
Khuất Kinh mở lại tờ kế hoạch, nói: “Anh cảm thấy phương án dùng mạn che mặt này rất tốt. Vợ à, em thích không?” Khuất Kinh có chút làm nũng nói.
Du Chiêu suy nghĩ một chút, tự nhiên muốn xem ý kiến của “ông chủ” Khuất Kinh làm trọng, liền nhận mệnh mà nói: “Thích…”
“Vậy thì tốt a!” Khuất Kinh vui vẻ, “Vậy chọn cái này đi!”
Khuất Kinh đưa trả phương án cho Thang Kha, nói: “Trước tiên chọn cái này đi. Sau đó thêm vài chi tiết nhỏ nữa là được.”
“Được, giờ tôi đi làm luôn.” Thang Kha nhận văn kiện, gật đầu với vợ chồng Khuất Kinh liền rời khỏi văn phòng.
Thang Kha vừa đi Du Chiêu lại hỏi Khuất Kinh: “Vừa nãy em hỏi Thang Kha thích alpha hay omega, cậu ấy dường như không muốn trả lời?”
Khuất Kinh nở nụ cười: “Cậu ta là thế đấy, không chịu trả lời mấy vấn đề riêng tư đâu.”
Du Chiêu coi như hiểu một chút.
Khuất Kinh lại nói: “Sao vậy? Em muốn làm mối cho cậu ta?”
Du Chiêu lắc đầu, do dự không biết có nên nói cho Khuất Kinh việc Thang Kha và Hoa Thì đã kết hôn hay không?
Lại nói, Hoa Thì đã kết hôn nhưng ngay cả cha mẹ đều không nói, còn luôn miệng “Không sao, cha mẹ tớ chưa bao giờ quản!”. Lời ngày nghe một chút cũng thôi.
Nào có cha mẹ thật sự không quản con cái?
Hoa Thì bên này vừa kết hôn, bên kia đã có người báo cho cha mẹ Hoa Thì biết.
Thang Kha đang ở trong phòng làm việc xử lý phương án chụp ảnh cưới, mới làm được một nửa liền có thực tập sinh tới báo có người tìm hắn.
Thang Kha cảm thấy có chút kỳ quái, hỏi: “Là ai?”
Thực tập sinh kia nói: “Tôi không biết… Tôi cũng vừa mới tới, rất nhiều người chưa nhận ra. Nhưng mà vị phu nhân này ăn diện sang trọng, hình như họ Hoa.”
Thang Kha cau mày, nói: “Mời bà ấy tới phòng khách nhỏ chờ tôi.”
Thực tập sinh liền đưa mẹ Hoa Thì tới phòng họp nhỏ, rót trà mời nước. Mẹ Hoa Thì đợi một chốc liền thấy Thang Kha tới.
Thang Kha vươn tay, muốn cùng đối phương xã giao. Vị phu nhân kia lại không hề cảm kích, chỉ lạnh lùng nói: “Cậu biết ta là ai không?”
Thang Kha nói: “Phu nhân là?”
“Ta là mẹ Hoa Thì.”
“Cái gì?” Thang Kha có chút giật mình.
“Giật mình?” Hoa phu nhân tức giận nói, “Không nghĩ tới chúng ta nhanh như vậy đã tìm tới cửa?”
“Giật mình thì đúng là có, nhưng không phải vì chuyện này..” Thang Kha dừng một chút, nói, “Tôi sớm đã đề cập với Hoa Thì việc gặp mặt trưởng bối, nhưng em ấy nói cha mẹ mình đã mất… Cho nên, bác xác định?”
“…” Mẹ Hoa quả thực chết trân tại chỗ, nhất thời không biết nên nói cái gì.
“Cho nên, hiện tại tôi không xác định được thân phận của bác.” Thang Kha bất ty bất kháng* nói, “Thật thất lễ, nhưng hy vọng bác có thể chứng minh một chút quan hệ giữa bác và Hoa Thì.”
(*) Bất ty bất kháng: không kiêu ngạo, không siểm nịnh
“Ta…” Hoa phu nhân cảm thấy nghi hoặc lại tức giận, “Cậu bảo ta phải chứng minh mình là mẹ của con trai ta?”
Thang Kha nói: “Nếu như không thể chứng minh, vậy mong bác bỏ qua sự thất lễ của tôi. Tôi không có cách nào đón tiếp, mời bác trở về đi.”
Không đợi mẹ Hoa mở miệng nói, Thang Kha liền gọi thực tập sinh tới tiễn khách.
Mẹ Hoa khí thế hùng hổ mà đến, lại mơ hồ mà bị mời đi.
Thang Kha giống như người không liên quan, tiếp tục xử lý công việc. Tan tầm, Thang Kha liền lái xe đưa Du Chiêu đi thử mạn che mặt. Du Chiêu ngồi trên xe bộ dáng thấp thỏm, vừa đến tiệm áo cưới liền cực kỳ ngại ngùng. Nhân viên tiệm cùng Du Chiêu tán gẫu, nhưng bộ dáng y không quá thích nói chuyện.
Nhân viên tiệm cười khổ nói: “Vị tiên sinh này cảm thấy không quá thích ứng a.”
Thang Kha gật đầu, nói: “Chiêu tổng uống trà trước đi, nếu như không thích có thể thử âu phục trắng trước.”
Du Chiêu thở phào nhẹ nhõm, trước tiên thử âu phục trắng. Bộ dáng ngược lại rất tốt.
Thang Kha giúp Du Chiêu chụp một tấm, gửi cho Khuất Kinh.
Khuất Kinh không trả lời, quá chốc lát tự mình lái xe tới. Lúc hắn xuất hiện, Thang Kha cùng Du Chiêu đều cảm thấy bất ngờ.
Khuất Kinh ôm một bó hoa mân côi trắng, cười khanh khách nói: “Biết vợ mặc đồ trắng, anh nghĩ nhất định phải có một bó mân côi trắng mới hợp.”
Khuất Kinh đem bó hoa mân côi lớn cho Du Chiêu. Du Chiêu một thân trắng như tuyết, ôm bó hoa trắng lớn trong ngực, cực kì thanh tú động lòng người.
Khuất Kinh bất giác nhìn chăm chú, gật đầu nói: “Tới nhìn một chút, vợ anh rất đẹp!”
Mấy nhân viên liền vây tới, lấy lòng khen ngợi nói: “Đúng vậy, Khuất phu nhân thật sự rất đẹp!”
Khuất Kinh nghe được đắc ý vô cùng, ngược lại Du Chiêu cảm thấy có chút thẹn. Du Chiêu không quen bị người khác vây quanh đánh giá như vậy, liền nói: “Em đi thay quần áo trước đã.”
Nhân viên tiệm cười nói: “Chiêu tổng ngược lại không quen mặc váy cưới a, chúng tôi khuyên mãi cũng không chịu. Bằng không, Khuất tổng tới khuyên một chút đi!”
Khuất Kinh nghe vậy có chút kinh ngạc: “Vợ ơi, em không thích sao?”
Du Chiêu đành thành thật mà nói: “Cảm thấy có chút kì lạ.”
“Em không thích vì sao không nói?” Khuất Kinh hỏi.
Du Chiêu chần chừ một chút, nói: “Em thấy anh rất thích, rất cao hứng.”
“Anh thích thì tính là gì?” Khuất Kinh lắc đầu, “Việc em không thích nhất định phải nói cho anh, anh sẽ không miễn cưỡng em.”
Thang Kha nghe được trợn trắng mắt, nghĩ thầm: Ngài không nói sớm!
Thang Kha đành phải dùng thái độ bình tĩnh nói: “Nhưng mạn che mặt đã đặt rồi.”
“Tay chân cậu sao lại nhanh như vậy hả?” Khuất Kinh có chút trách cứ, dường như người buổi sáng vẫn luôn miệng thúc giục Thang Kha muốn mạn che mặt không phải hắn.
Thang Kha nhẫn nhịn nói: “Xin lỗi sếp. Tôi hỏi xem có thể hủy hay không.”
Du Chiêu nhìn bộ dáng thất vọng của Khuất Kinh liền lôi kéo hắn, nhỏ giọng nói: “Em thấy đừng bắt Thang Kha trả lại nữa, quá làm khó cậu ấy.”
Khuất Kinh quay đầu nói với Du Chiêu: “Nhưng em không muốn mặc mà?”
Du Chiêu suy nghĩ một chút, nói: “Em cảm thấy mặc như vậy, lại bị một đống người vây quanh chụp ảnh rất lúng túng…” Nhưng mà, Du Chiêu ngừng một chút, thấp giọng nói: “Nhưng mà, em có thể mặc cho một mình anh xem.”
Thế là, một buổi tối nào đó, Thang Kha liền nhận được điện thoại của Khuất Kinh: “Cậu tới lấy mạn che mặt, đem qua cửa hàng giặt là cao cấp một chút giặt sạch đi. Đừng làm hư.”
Thang Kha cau mày: “Tôi không lấy.”
Khuất Kinh nổi đóa: “Cậu còn không làm?”
“Các người dùng mạn che mặt làm chuyện xấu đúng không?” Thang Kha hoài nghi nói, “Cho nên mới bị dơ?”
Hết chương 76.
Editor: Tùy Tiện
-0 Comment-