[ĐAM MỸ] ABO NỒNG ĐẬM TIN TỨC TỐ – CHƯƠNG 73
CHƯƠNG 73.
“Ông Trịnh mắc bệnh nan y, từng xin viện trợ từ quỹ từ thiện của Đoạn Khách Nghi, lại vì lí do không đủ ‘tiêu chuẩn’ bị từ chối. Cuối cùng vì điều kiện kinh tế không đủ mà từ bỏ trị liệu, tử vong. Gia đình ông ta vì vậy đối với Đoạn Khách Nghi ghi hận trong lòng, vẫn luôn tìm cơ hội trả thù…” Khuất Kinh xem tin tức trên di động xong thì khá kinh ngạc, quay đầu nói với Du Chiêu, “Không phải không đăng tin sao?”
Vốn là không lên tin tức. Đoạn Khách Tâm treo giải thưởng ba mươi vạn, một người là Hào ca tới lĩnh thưởng, giải thích tình huống cho hắn. Đoạn Khách Tâm nghe xong liền nói: “Vốn muốn cho bọn họ chút dạy dỗ, hóa ra cũng là người đáng thương. Được rồi, vậy giao cho cảnh sát đi.”
Đoạn Khách Tâm quyết định không động thủ trả thù, giải quyết theo pháp luật, nhượng cảnh sát xử lý, xem như làm sáng tỏ mọi chuyện.
Nhưng vì giải quyết theo pháp luật, chuyện này cũng bị đưa lên báo. Cha Khuất ở nhà xem tin tức thấy được, có chút giật mình: “Thông gia bị đánh? Tới nỗi phải nhập viện? Sao chúng ta lại không biết a?”
Khương Tuệ Tức nghe được cũng kinh ngạc: “Cái gì? Ai bị đánh? Du Hải sao?”
“Không, là Đoạn Khách Nghi.” Cha Khuất đưa cho Khương Tuệ Tức xem bài báo.
Khuất Kinh cùng Du Chiêu hai mặt nhìn nhau, có chút lúng túng.
Khương Tuệ Tức ngẩng đầu hỏi hai người: “Các con biết không?”
Du Chiêu bất đắc dĩ gật đầu: “Biết ạ… Cũng chuẩn bị đến thăm.”
“A, vậy sao hai đứa không nói?” Khương Tuệ Tức thở dài một hơi, “Nói thế nào cũng là thông gia a. Chúng ta phải tới thăm nom một chút, cái này là lễ nghi!”
Khuất Kinh nói: “Tuy là nói như vậy, nhưng Đoạn Khách Nghi này thật sự rất đáng ghét. Mẹ thấy ông ta, nhịn không được ác khẩu, lại chọc ông ta bệnh nặng hơn.”
Khương Tuệ Tức cảm thấy Khuất Kinh nói rất có lý. Mỗi lần gặp Đoạn Khách Nghi nói chuyện đều âm dương quái khí, Khương Tuệ Tức cũng châm biếm lại, tình cảnh quả thực không dễ nhìn.
Khương Tuệ Tức nói: “Hắn bị người ta đánh gãy chân, mẹ còn so đo với hắn sao? Lần này đảm bảo sẽ không cùng hắn cãi nhau.”
“Vậy cũng không được.” Khuất Kinh đáp, “Nếu ông ta nói chuyện khó nghe với mẹ, mẹ không nói lại, chẳng phải bị khinh khi sao? Sao con có thể để người ngoài làm khó mẹ chứ?”
“Nói bậy!” Khương Tuệ Tức trừng Khuất Kinh một cái, “Đoạn Khách Nghi cũng là người nhà Chiêu Nhi, sao lại là người ngoài?” Khương Tuệ Tức vỗ vai Du Chiêu, cười nói: “Chúng ta cùng đi thôi. Đừng để ý hắn là ai, chúng ta là người hiểu biết, lễ nghi không thể mất.”
Thế là Khương Tuệ Tức liền chuẩn bị, mua một giỏ hoa quả, mang theo cha Khuất, Khuất Kinh cùng Du Chiêu tới thăm Đoạn Khách Nghi. Đoạn Khách Nghi nằm ở phòng bệnh riêng, kì thực thương thế không phải quá nghiêm trọng, chỉ là không muốn về nhà.
Đoạn Khách Tâm cũng nói rõ cho Đoạn Khách Nghi nguyên nhân hắn bị đánh.
Đoạn Khách Nghi nghe xong cực kì tức giận: “Đó là hắn mệnh ngắn? Còn trách ta? Ta cũng không cấy tế bào ung thư lên người hắn! Hơn nữa, hồ sơ của hắn không đầy đủ, thật sự không thể xin trợ cấp a! Nếu ai cũng như hắn tùy tiện chuẩn bị vài giấy tờ rách nát có thể tới lĩnh tiền, đó mới là chuyện lạ! Thực sự là… Ta làm từ thiện còn phải chịu tội này?”
Đoạn Khách Tâm cời nói: “Trước mặt truyền thông anh cũng đừng nói như vậy!”
“Ta tự nhiên biết!” Đoạn Khách Nghi lạnh nhạt nói, “Ta sống từng này tuổi, những đạo lý này cũng cần cậu nói sao?”
“Haha, anh cũng đừng ở trước mặt tôi lấy ra khí thế anh trai.” Đoạn Khách Tâm cười lạnh, “Tôi biết anh không ưa người em trai alpha này. Nhưng hiện tại nhìn xem, anh cũng chỉ có thể dựa vào tôi. Cho dù tôi với anh không hòa thuận, cũng tốt hơn chồng anh gấp mười lần.”
Đoạn Khách Nghi trong lòng cực kì tức giận, cảm thấy chính mình như một trò cười.
Bên kia y tá đi vào, nói: “Có người tới thăm ngài.”
“Vậy tôi đi trước.” Đoạn Khách Tâm đứng lên liền đi.
Lúc Đoạn Khách Tâm đi tới hành lang, vừa vặn đụng phải một nhà Khuất Kinh liền thuận tiện chào hỏi. Khuất Kinh cùng hắn hàn huyên hai câu liền mang cha mẹ cùng vợ mình tới phòng Đoạn Khách Nghi.
Đoạn Khách Nghi nhìn thấy bốn người liền nở nụ cười: “Thật có lòng a!”
Một nhà Khuất Kinh ngồi xuống. Khương Tuệ Tức lại nói: “Ai nha, việc xảy ra đã lâu như vậy, làm sao không nói một tiếng? Chúng tôi cũng có thể tới thăm bệnh sớm một chút! Này vẫn là phải xem tin tức mới biết. Xa lạ bao nhiêu!”
Đoạn Khách Nghi nghe được “xem tin tức” liền giật mình, càng thấy mất mặt, cho rằng Khương Tuệ Tức đang cười nhạo chính mình.
Đoạn Khách Nghi cũng liền trở nên quái gở, đáp: “Ha ha, thương thế của tôi rất ra đã khôi phục thất thất bát bát rồi. Dù sao chỉ bị thương ngoài da, cũng không có gì nghiêm trọng, nghỉ ngơi một chút liền tốt. So với vô sinh, sức khỏe yếu các thứ, mới gọi là khó điều trị… Đúng rồi, tôi thấy Khuất gia các người cũng không phải gia tộc lớn, nhân số hình như cũng không nhiều phải không?”
Đoạn Khách Nghi nói lời này cố ý đâm Du Chiêu. Du Chiêu nghe, trong lòng chua xót, trên mặt lại không có biểu tình. Khương Tuệ Tức ngược lại vẻ mặt trắng bệch. Sắc mặt Khuất Kinh cũng không tốt chút nào, nhưng không nói ra. Ngược lại cha Khuất lập tức đứng lên, chỉ vào Đoạn Khách Nghi nói: “Ngươi! Ngươi ngươi!…” ___ nhưng mà miệng lưỡi vụng về, “ngươi” hơn nửa ngày cũng không thốt được đoạn sau.
Khương Tuệ Tức vội lôi kéo cha Khuất, nói: “Không có chuyện gì, ông gấp cái gì?”
Cha Khuất lúc này mới ngồi xuống, tàn bạo mà nhìn chằm chằm Đoạn Khách Nghi.
Đoạn Khách Nghi chỉ nghĩ cha Khuất là một lão già không thích nói chuyện, không nghĩ tới bỗng nhiên trở nên hung ác như vậy. Nhưng ông dữ dằn lên lại không có chút lực sát thương gì, thực sự buồn cười. Đoạn Khách Nghi không chút nào sợ hãi cha Khuất, liếc mắt một cái, nói: “Không có chuyện gì! Y học rất phát triển…”
“Đúng vậy, y học rất phát triển, chân ngài rất nhanh sẽ khỏi.” Khuất Kinh tiếp lời, “Chính là rất nhiều người nghèo vô phúc hưởng sự cải tiến của y học, vẫn phải dựa vào tổ chức từ thiện của các ngài hỗ trợ a. Chỉ sợ các ngài không có chân chính hỗ trợ cho người cần…”
“Cậu nói gì?” Đoạn Khách Nghi bị chọt trúng tim đen, trừng mắt, “Nói chuyện với trưởng bồi phải cẩn thận, biết không?”
“Thế nào là trưởng bối?” Khuất Kinh cũng không để tâm thứ “lễ nghĩa liêm sỉ” này, chỉ nói, “Nếu nói vậy, phải chăng tôi phải rập đầu bái lạy Hạ Đào?”
Này quả thực sắc bén, Đoạn Khách Nghi gấp đến giơ chân.
“Đúng rồi, ngài ngã bệnh, sao Hải tổng vẫn cùng Hạ Đào xuất ngoại du lịch vậy?” Khuất Kinh hỏi.
Đoạn Khách Nghi cơ hồ tức tới té ngửa.
Hắn căn bản không biết Hạ Đào cùng Du Hải xuất ngoại du lịch. Mấy ngày gần đây Du Hải chưa từng tới thăm hắn, chỉ nói xuất ngoại vì công việc. Hóa ra không phải là “việc chung”, là “việc riêng”!
Đoạn Khách Nghi không nghĩ tới, chính mình ngốc trong phòng bệnh, Du Hải đã không tìm thăm hắn, lại cùng tiểu tiện nhân kia ra ngoài lêu lổng!
Đoạn Khách Nghi cũng không còn tâm tư, ngồi trên giường bệnh, nghe Khuất Kinh không thèm khách khí nói chuyện, không hề tôn kính, cũng không có ý định giả bộ lễ phép, vung tay nói: “Ta mệt rồi, các vị mời đi cho.”
Khương Tuệ Tức liền nói: “Vậy ngài nghỉ ngơi thật tốt.”
Bốn người đứng lên muốn đi, lại thất cha Khuất nghiêng người bắt lấy cái tay đang duỗi ra của Đoạn Khách Nghi. Đoạn Khách Nghi sợ hết hồn, cho rằng cha Khuất muốn đánh người, chỉ thấy cha Khuất đem giỏ hoa quả đặt ở đầu giường cầm đi, còn tức giận nói: “Ném đi cũng không ngươi ăn!”
Gia đình Khuất Kinh cùng nhau rời bệnh viện, trên mặt đều là ngượng ngùng. Bốn người lên xe riêng, Khuất Kinh ngồi ghế lái, thấy bầu không khí không tốt liền nói đùa: “Con đã bảo rồi mà? Tới đó chả có kết quả tốt! Vẫn là ông ta trước chọc giận chúng ta, sau đó chúng ta liền chọc ông ta xù lông.”
Cha Khuất cũng mở miệng: “Con cũng nghe đấy, hắn nói là tiếng người sao?” Nói rồi cha Khuất liền nhìn Khương Tuệ Tức, “Bà cũng không cần để ý hắn. Tôi thấy hắn là bệnh thần kinh.”
Khương Tuệ Tức lại cau mày, nói: “Việc nhà chúng ta, sao hắn biết tỉ mỉ như vậy?”
Khuất Kinh vỗ vô-lăng, nói: “Ông ta nói hươu nói vượn!”
Khương Tuệ Tức thở dài, nói: “Cũng không tính nói bậy. Khuất giá chính đời độc đinh…” Nói, Khương Tuệ Tức càng thấy thương cảm. Cha Khuất nghe thấy lời này, vội an ủi vợ: “Cái gì chín đời con một không ai nối dõi? Nhà chúng ta cũng không phải chỉ có mình chúng ta a… Này chuyện này… Tứ hải giai huynh đệ* a!” Cha Khuất không biết biểu dạt ra sao, an ủi cũng không đến nơi đến chốn, mãi mới nghẹn ra một câu ‘tứ hải giai huynh đệ’, chọc Khương Tuệ Tức bật cười.
(*) Tứ hải giai huynh đệ: bốn biển đều là anh em
Cha Khuất thấy lão bà cười mới an tâm, còn nói: “Tôi thấy Du gia bên kia đều là người không bình thường, sau này chúng ta đừng gặp hắn!”
Khương Tuệ Tức lại dạy dỗ: “Ông nói cái gì đó? Sao Du gia đều là người không bình thường? Chiêu Nhi của chúng ta không phải rất tốt sao?”
Cha Khuất bị lão bà giáo huấn, vốn uất ức, lại cảm thấy mới nãy bà còn thương cảm, hiện giờ có tinh thần giáo huấn mình, liền vui vẻ cười nói: “Vâng, đúng đúng, không sai.”
Khương Tuệ Tức nhìn cha Khuất cười khúc khích, liền nói: “Tôi mắng ông, ông còn cười. Tôi thấy ông cũng không bình thường chỗ nào.”
Cha Khuất lại chuyển đề tài: “Kinh Nhi, vừa nãy con cùng Đoạn Khách Nghi nói Hạ Đào nào? Là họa sĩ mới nổi gần đây sao?”
“Cha cũng biết?” Khuất Kinh có chút bất ngờ.
“Đương nhiên!” Khương Tuệ Tức cười nói, “Cha mi bình thường đều thích xem tranh xem chữ gì đó.”
Cha Khuất hỏi: “Họa sĩ này thì có quan hệ gì tới Du Hải chứ?”
Khương Tuệ Tức lại nói: “Ông đúng là đần chết rồi. Tôi không biết Hạ Đào, mà nghe Kinh Nhi nói, còn có nhìn sắc mặt của Đoạn Khách Nghi liền biết, Hạ Đào nhất định là tình nhân Du Hải bao nuôi!”
Cha Khuất trợn mắt há mồm: “Thật không?”
Khuất Kinh kính nể: “Vẫn là mẹ lợi hại.”
“Này có thể…” Cha Khuất rất kinh ngạc, “Kia Đoạn Khách Nghi còn nằm viện, Du Hải đã mang Hạ Đào xuất ngoại du lịch?” Thật sự không phải người a!
Khuất Kinh lại nói: “Không phải. Là con nói bừa.”
“Nói bừa?” Cha Khuất kinh ngạc hơn, “Cái này cũng có thể nói bừa?”
“Ông ta bảo nhà chúng ta khó có người nối dõi không phải cũng là nói mò sao? Sao con lại không được nói bậy chuyện nhà ông ta chứ?” Khuất Kinh hơi giận, “Con chính là muốn chọc ông ta tức chết.”
Khương Tuệ Tức cảm thấy buồn cười: “Thằng nhóc mi cũng không sợ mất mặt. Hắn chỉ cần tra một chút cũng biết là giả.”
“Ông ta chỗ nào có thể điều tra lịch trình của Du Hải?” Khuất Kinh lắc đầu nói. “Chỉ có thể giấu ở trong lòng, tự bản thân khó chịu thôi.”
Lời này nói chí phải___ Du Chiêu nghe, âm thầm thấy kì quái, không nghĩ tới Khuất Kinh nhìn thấu việc nhà người khác như vậy.
Khuất Kinh tiếp tục nói: “Coi như Đoạn Khách Nghi không nhịn, thẳng mặt đối chất, vậy cũng vô dụng.”
“Sao lại vô dụng?” Cha Khuất không hiểu.
Khuất Kinh đáp: “Bởi vì dù Du Hải nói cho ông ta sự thật, ông ta cũng không tin. Quay đầu lại vẫn cãi nhau một trận, vậy lại càng không vui.”
Khương Tuệ Tức gật đầu, cười nói: “Phải a, vợ chồng chính là như vậy. Nếu bắt đầu đã không tín nhiệm, lòng nghi ngờ sẽ giống quả cầu tuyết, càng lăn càng lớn, đến cuối cùng sẽ không thể cản được.”
Du Chiêu nghe câu này, phảng phất như đánh trúng tâm sự, hoảng thần một trận. Mãi tới khi điện thoại di động trong túi bỗng nhiên vang lên, Du Chiêu mới phục hồi tinh thần, vội vàng tiếp điện thoại, lại thấy là Hạ Đào. Du Chiêu không khỏi cảm thấy kì quái. Hạ Đào hiện tại ở nước ngoài mở triển lãm, người trực tiếp phụ trách hạng mục này là Mandy. Theo lý, có chuyện gì Hạ Đào cũng sẽ không liên hệ trực tiếp với y a.
Mà đối phương là khách hàng, Du Chiêu liền nhận điện thoại.
Đầu bên kia, Hạ Đào nói: “Làm phiền anh tới cục cảnh sát một chuyến, giúp bảo lãnh anh tôi ra ngoài.”
“Anh cậu?” Du Chiêu suy nghĩ một chút, “Hạ Lăng?”
“Không sai.” Hạ Đào bóng gió nói, “Tôi chỉ gọi cho anh, chính là hy vọng anh âm thầm làm, không cần để lộ ra ngoài. Cũng đừng nói cho người khác biết anh ấy phạm tội.”
“Được.” Du Chiêu nghe giọng điệu Hạ Đào, cẩn thận mà trả lời, “Tôi hiểu rồi.”
Du Chiêu cúp điện thoại, nói với Khuất Kinh: “Em phải đi giải quyết công việc một chuyến.”
“Chuyện gì vậy?” Khuất Kinh thuận tiện hỏi, “Vội vàng như vậy sao? Anh đưa em đi.”
“Chuyện này..” Du Chiêu có chút khó xử, nửa ngày vẫn là nói ra, “Là Hạ Đào, cậu ta nhờ em một chuyện.”
Cha Khuất ở phía sau nghe được đều trợn to hai mắt: Cái gì? Hạ Đào không phải tiểu tam của Du Hải sao? Sao tiểu tam có thể sai khiến Du Chiêu làm việc? Hả? ___ Này này này này ___ Cha Khuất khẽ lầm bầm với lão bà: “Tôi nói mà, Du gia quả nhiên không phải gia đình đứng đắn!”
Khuất Kinh lại không quá để ý: “Này không phải gọi cấp dưới tới làm là được sao. Còn phiền phức tới cả Chiêu tổng?”
Du Chiêu lại nói: “Ý của Hạ Đào muốn em đi, vậy em phải đi thôi. Cậu ta là khách hàng mà.”
“Cũng đúng.” Khuất Kinh cũng từng hầu hạ khách hàng, đương nhiên hiểu rõ, “Vậy anh đưa em tới công ty nhé?”
“Không cần, em tự đi là được.” Du Chiêu nháy mắt với Khuất Kinh, “Trong công việc, nếu liên quan tới vấn đề riêng tư của khách hàng, vẫn phải bảo mật.”
“Hiểu rồi.” Khuất Kinh cũng không hỏi nhiều, hôn mặt Du Chiêu một cái.
Nhìn bộ dáng Khuất Kinh không hề nghi ngờ, Du Chiêu rất vui vẻ, giống như vừa nghe được ‘lời ngon tiếng ngọt’.
Du Chiêu xuống xe liền gọi điện thoại cho Hạ Đào: “Hạ Lăng phạm phải tội gì?”
Hạ Đào trả lời: “Nói ra có thể anh không tin, nhưng cũng đừng quá kinh ngạc.”
“Ừm?”
Hết chương 73.
Editor: Tùy Tiện
-0 Comment-