[ĐAM MỸ] ABO NỒNG ĐẬM TIN TỨC TỐ – CHƯƠNG 67
CHƯƠNG 67.
Không nghĩ tới Du Chiêu lại đột nhiên nhắc lại chuyện lúc ban đầu.
Khuất Kinh hơi ngẩn ngơ, không trả lời ngay.
Du Chiêu đối với phản ứng của Khuất Kinh rất mẫn cảm, lập tức xấu hổ tự thẹn: “Có phải là… Rất mất mặt không?”
Khuất Kinh vội vàng nói: “Mất mặt thì không hẳn, nhưng ngược lại có chút kinh sợ.”
“Kinh sợ à…” Du Chiêu nghe hình dung này, cảm thấy trên mặt tối tăm.
Lúc ban đầu y không cảm thấy có cái gì, hiện tại lại hối hận vì quen biết Khuất Kinh trong tình huống đó.
Mà Khuất Kinh cũng giống như vậy. Ban đầu không quá yên tâm, hiện tại lại không tình nguyện thừa nhận lần đầu tiên nhìn mông của hoa mân côi lại dưới tình huống như vậy.
Lãng mạn một chút thì tốt hơn đi?
Khuất Kinh nói: “Thật ra anh đang chờ em chủ động nhắc tới chuyện này.”
“A? Chờ em chủ động nhắc tới?” Du Chiêu cảm thấy kinh ngạc, “Cho nên anh vẫn luôn hiếu kì sao?”
“Đúng vậy.” Khuất Kinh trả lời, “Ai không tò mò chứ? Đương nhiên, anh biết em không nhắc tới có thể là do cảm thấy lúng túng, nên anh cũng không tiện nói.”
Quả nhiên, Khuất Kinh chưa bao giờ nhắc tới chuyện này là từ lễ phép, chứ không phải hắn không để ý.
Du Chiêu đột nhiên cảm thấy sốt sắng: “Vậy lúc đó anh nghĩ thế nào?”
“Há, cái này cũng khó nói. ” Khuất Kinh gãi đầu một cái, lôi kéo Du Chiêu ngồi xuống băng ghế dài trong công viên, “Vẫn là em nói thì tốt hơn.”
Du Chiêu ngược lại minh bạch, Khuất Kinh chắc nghĩ y làm chuyện kì quái gì đi?
Đúng là ban đầu Khuất Kinh cảm thấy rất kì quái. Nhưng sau khi quen biết Du Chiêu một thời gian, cảm thấy Du Chiêu không phải loại người này. Mà điều này càng làm Khuất Kinh cảm thấy kì lạ.
Du Chiêu mím mím môi, chà xát bàn tay, chậm rãi nói: “Lúc đó hẳn là Du Ung tính kế em. Hắn trộm thuốc ức chế của em, muốn khiến em xấu mặt…”
Khuất Kinh hít một ngụm khí lạnh: “A?”
Khuất Kinh sớm đã cảm thấy người nhà của Du Chiêu đều là nhân mô cẩu dạng*. Đoạn Khách Nghi cùng Du Ung đối với Du Chiêu đều là mười phần địch ý, thế nhưng không nghĩ tới Du Ung một ‘thế gia công tử’ có thể làm ra sự tình bỉ ổi đê tiện như thế.
(*) Nhân mô cẩu dạng: là người nhưng hành vi giống chó (không bằng cầm thú)
“Tại sao?” Khuất Kinh nghĩ mãi không ra, “Đầu óc hắn có bệnh à?”
“Chắc vậy đi!” Du Chiêu nói xong, trong lòng trái lại thoải mái hơn, thẳng thắn bày tỏ, “Em thấy ba con bọn họ đều có bệnh.”
Khuất Kinh gật đầu: “Đúng vậy… Anh không nghĩ tới…”
“Đúng!” Du Chiêu gật đầu, “Cho nên, em rất cảm ơn anh giúp em.”
Khuất Kinh hồi tưởng một chút, bỗng cảm thấy sợ hãi: “Nếu không phải gặp được người chính trực như anh…”
Hậu quả chẳng phải là…?
Du Chiêu cười nói: “Chính trực hả? Alpha chính trực nào lại xuất hiện trong phòng vệ sinh của omega?”
“A?” Khuất Kinh nghẹn một chút, chỉ hận không mang bàn phím cùng quả dứa kè kè bên người.
Du Chiêu lại chậm rãi nói: “Em nhốt mình trong phòng vệ sinh, chính là phòng ngừa gặp phải alpha, không nghĩ tới anh lại xông vào.”
“Chuyện này…” Khuất Kinh đang muốn giải thích, lại phát hiện có giải thích thế nào cũng không được.
Du Chiêu lại không thèm để ý, tự nhiên nói tiếp: “Em trốn trong phòng vệ sinh để tránh gặp phải những alpha khác, đồng thời nhắn tin gọi Hoa Thì tới. Cho nên anh cũng thấy, Hoa Thì rất nhanh đã tới cứu em. Sự việc chính là như vậy, rất đơn giản. Tổn thất duy nhất chính là khách hàng của em bị Du Ung đoạt mất.”
Khuất Kinh hít sâu một hơi: “Hắn làm như vậy chính là muốn cướp khách hàng của em?”
“Nhìn bên ngoài thì đúng là thế.” Du Chiêu bất đắc dĩ thở dài, “Thực tế là muốn lật đổ em!”
“Vậy hắn đánh chủ ý sai người rồi!” Khuất Kinh nghiêm túc nói, “Hắn không có bản lĩnh này.”
Du Chiêu lắc đầu: “Em không để ý. Hắn tùy tiện muốn làm gì thì làm! Hiện tại hắn cũng không làm gì được em.”
“Ừm.” Khuất Kinh gật đầu, “Nhưng không thể không đề phòng hai ba con Đoạn Khách Nghi và Du Ung. Anh cảm thấy bọn họ như mắc bệnh nan y vậy, cho dù em rời khỏi Du gia bọn họ cũng sẽ không để yên.”
Du Chiêu không thể không thừa nhận Khuất Kinh nói đúng: “Trước đây còn phụ thuộc vào Du gia em vẫn có thể tự vệ được, bây giờ rời đi rồi càng không sợ bọn họ. Anh không cần lo lắng.”
Khuất Kinh vỗ tay Du Chiêu, nói: “Anh biết. Nhưng em có anh, không phải nên trải qua thật vui vẻ sao?”
Du Chiêu nhìn Khuất Kinh, mỉm cười nói: “Cùng với anh, rất vui vẻ.”
Nhưng Khuất Kinh luôn cảm giác bên trong ngữ khí Du Chiêu không quá vui vẻ, còn có chút thẫn thờ.
Du Chiêu lại nói: “Anh còn chưa nói vì sao lại chọn em?”
“Anh nhớ mình đã trả lời vấn đề này rồi.” Khuất Kinh cười cười, nhẹ nhàng nói.
Du Chiêu có chút mơ hồ: “Em không nhớ được.”
Khuất Kinh nói: “Lúc đó anh hỏi em vì sao chọn anh. Em nói anh rất ưu tú, anh nói em cũng vậy.”
Du Chiêu cảm thấy đáp án này rất qua loa khách sáo, không đồng ý nói: “Chỉ vì ưu tú thôi sao? Hơn nữa, lần đầu tiên gặp mặt anh liền cảm thấy em ưu tú?”
Một omega tự trói trong buồng vệ sinh thì ưu tú thế nào?
“Ừm, được rồi.” Khuất Kinh buông tay, quyết định thẳng thắn với vợ,” Vừa bắt đầu quả thực cảm thấy rất kì quái, sao lại có người làm chuyện như vậy a! Thế nhưng sau đó anh lại cảm thấy tin tức tố của em rất dễ ngửi, cả ngày đều nghĩ về nó.”
Mặt Du Chiêu đỏ lên.
Khuất Kinh tiếp tục nói: “Sau đó đi xem mặt lại gặp em.”
“Đúng, lúc xem mặt anh còn không phản ứng lại em, sau đó liền lập tức bay qua Mỹ.” Du Chiêu có chút oán niệm, “Em thấy lúc đó anh không muốn ở bên em đi?”
Khuất Kinh sờ sờ mũi: “Lúc đó bay qua Mỹ thật sự là do công việc xảy ra vấn đề. Không phải là không hài lòng với em.”
Du Chiêu bĩu môi: “Vậy em hỏi anh, nếu như lúc đó em không lập tức bay qua Mỹ tìm anh, anh có phải là…”
“Quả nhiên em đặc biệt bay qua Mỹ là để theo đuổi anh!” Khuất Kinh nghe Du Chiêu nói nhất thời hai mắt phát sáng, “Anh nói mà! Sao lại có chuyện trùng hợp như thế!”
Nhìn Khuất Kinh tâm tình kích động, Du Chiêu nhất thời có chút dở khóc dở cười: “Em… Đúng là chủ động đi tìm anh.”
Khuất Kinh cảm thấy mặt mày sáng sủa, sau này có thể quang minh chính đại khoe với người khác: Chính là vợ tôi theo đuổi tôi! Còn là cái loại chạy theo nửa vòng trái đất!
Khuất Kinh cười hì hì nói: “Em còn giả bộ ngẫu nhiên gặp được! Sao em lại hư hỏng như vậy hả?”
Du Chiêu bất đắc dĩ nói: “Đấy không phải là do cảm thấy anh muốn chạy sao!”
“Ồ…” Khuất Kinh không thể không giải thích lần nữa, “Là thật sự có việc mà, không phải trốn em. Hơn nữa, trốn em cần gì chạy qua tận nước Mỹ? Phạm tội mới trốn như vậy!”
Du Chiêu lại chậm rãi nói: “Không phải sao? Em nghĩ cũng không đến nỗi thế, nhưng chủ động một chút mới tốt, nắm bắt cơ hội ạ.”
Khuất Kinh trong lòng mừng thầm: Hoa mân côi em ấy quả nhiên yêu mình.
Thế là Khuất Kinh liền cảm thấy có chút xấu hổ, chỉ nói: “Lúc đó anh cảm thấy chúng ta rất có duyên, nhưng trong lòng cũng có chút hoài nghi. Bay tới Mỹ là vì công tác, không nghĩ tới gặp được em. Bởi vì mấy ngày này nghĩ tới đều là mùi hương tin tức tố của em, nhất thời không nhịn được! Em tin anh, anh thật sự không phải là người tùy tiện… Chính là… Chính là kìm lòng không đặng!”
Du Chiêu nghe bốn chữ “kìm lòng không đặng”, tim đột nhiên đập nhanh bất thường.
Du Chiêu làm sao lại không phải vì kìm lòng không được mà nhanh như vậy đã cùng Khuất Kinh ‘nhân sinh hài hòa’ chứ!
Đây chính là ý trời, không gì cản nổi!
Nửa ngày sau Khuất Kinh vẫn đang nói: “Anh nghĩ, nếu đã như vậy liền cùng em hảo hảo ở bên nhau. Càng ở chung với em lại càng nhớ em, thích em. Cuối cùng quyết định muốn cùng em kết hôn sinh con, vui vẻ trải qua một đời.”
Du Chiêu nghe tới ‘kết hôn sinh con’ càng trở nên hoảng hốt.
Du Chiêu dần trở nên lúng túng: “Nếu như không sinh được?”
Khuất Kinh khó hiểu nhìn Du Chiêu: “Em nói cái gì?”
Du Chiêu hít sâu một hơi, lấy ra giấy xét nghiệm. Tờ giấy mỏng có rất nhiều nếp nhăn, dường như đã bị ai đó vò nát.
Khuất Kinh nhận lấy, yên lặng đọc.
Du Chiêu cũng yên lặng, tỉ mỉ nhìn xem biểu tình của Khuất Kinh.
___ Ban đầu ánh mắt Khuất Kinh có chút nghi hoặc, hắn không biết đó là cái gì. Chờ xem xong, Khuất Kinh rõ ràng, trên mặt cũng tràn ngập sự thất thố.
Xem xong giấy xét nghiệm, cả Du Chiêu và Khuất Kinh đều trở nên trầm mặc.
Bầu không khí tựa như cũng theo đó mà đông cứng.
“Chuyện này…” Khuất Kinh dường như cũng không hiểu hết, nửa ngày hỏi “Bệnh này có nghiêm trọng không?”
“Khả năng… Không thể sinh con được.” Du Chiêu nhỏ giọng trả lời.
Khuất Kinh lại thở ra một hơi: “Không nguy hiểm đến tính mạng đúng không?”
“Chuyện này…” Du Chiêu ngẩn ra, “Ừm, không có.”
“Thế thì dễ nói rồi.” Khuất Kinh lộ ra biểu tình thoải mái, nhưng rất nhanh lại sừng sộ lên, “Em không thoải mái sao không nói với anh?”
Du Chiêu nghe hắn trách cứ, trái tim đột nhiên trùng xuống.
Khuất Kinh hỏi: “Trên này nói bệnh của em đã hơn một tháng. Tại sao đã hơn một tháng mà em cũng không nói với anh?”
Du Chiêu tựa như đứa nhỏ giấu sách cấm bị thầy bắt được, nhất thời trở nên thất kinh, sắc mặt trắng bệch: “Em… Xin lỗi…”
Nhìn Du Chiêu đáng thương, Khuất Kinh vội vã an ủi: “Không… Là anh không tốt… Là anh sơ ý không nhận ra.”
Du Chiêu rưng rưng nói: “Không… Anh rất tốt.”
Khuất Kinh nhìn viền mắt Du Chiêu ửng hồng, vội vã ôm chặt y, nhưng cũng không biết nói gì, khàn cổ họng, nửa ngày sau mới động viên nói: “Anh hát cho em nghe nhé?”
Du Chiêu không nói lời nào. Không phải phiền lòng không chịu mở miệng, mà là mắt mũi của y đều đang kìm nén, y sợ mình vừa mở miệng nước mắt nước mũi liền rớt xuống.
Khuất Kinh thấy Du Chiêu không nói gì liền bắt đầu hát:
“Bùn oa oa bùn oa oa
Một bé bùn oa oa
Có lông mày
Có đôi mắt
Đôi mắt sẽ không chớp
Bùn oa oa bùn oa oa
Một bé bùn oa oa
Có cái mũi
Có cái miệng
Miệng không nói lời nào
Nó là em bé giả
Không phải em bé thật
Không có ba
Không có mẹ…”
Bài hát thiếu nhi có giai điệu vui vẻ, nhưng lời ca lại lộ ra sự bi thương nhàn nhạt. Du Chiêu vừa nghe nước mắt liền không kiềm lại được: “Chuyện này… Đây là bài gì vậy, thật kì quái.”
Khuất Kinh trả lời: “Đó là bài Bùn oa oa. Lúc bé anh thường nghe.”
Du Chiêu trợn tròn mắt nhìn Khuất Kinh.
Khuất Kinh duỗi ngón tay lau đi giọt lệ trên khóe mắt Du Chiêu, tiếp tục hát xong đoạn cuối: “Bùn oa oa bùn oa oa… Một bé bùn oa oa… Tôi mãi mãi yêu nó…”
Ánh trăng chiếu sáng suốt đoạn đường nhỏ đi về lối cửa công viên.
Khuất Kinh mắt tay Du Chiêu, đi trên đường nhỏ, chuẩn bị trở về.
Du Chiêu bỗng nhiên nói: “Anh không để ý việc em có bệnh sao?”
“Đương nhiên để ý a.” Khuất Kinh đáp, “Anh sẽ giám sát em, không cho phép em cố gắng công tác mệt mỏi như vậy nữa.”
Du Chiêu lơ đễnh đá đá mấy hòn đá cuội dưới chân: “Vậy anh không sợ em không dục sao?”
“Không sợ a.” Khuất Kinh đáp, “Tại sao? Chỉ là không dục thôi, cũng không phải biến thành tang thi, vì sao phải sợ?”
Du Chiêu bỗng cảm thấy buồn cười.
Khuất Kinh cũng cười, rồi lại đổi câu chuyện: “Trước mắt hay là đừng nói cho cha mẹ biết. Miễn cho lão nhân gia lo lắng.”
Du Chiêu gật gật đầu: “Được.”
Khuất Kinh cùng Du Chiêu về nhà, làm bộ như bình thường. Khương Tuệ Tức ngược lại nhìn bộ dáng Du Chiêu giống như đã khóc, lén lút nhéo Khuất Kinh tới nhà bếp, hói: “Có phải mi bắt nạt Chiêu Nhi hay không?”
“Cái gì?” Khuất Kinh ngây ngẩn cả người, “Con nào dám a?”
Khương Tuệ Tức lại nói: “Vậy nó từ công viên trở về sao lại giống như đã khóc thế kia?”
Khuất Kinh không biết đáp lại như thế nào, mà dưới truy hỏi của Khương Tuệ Tức, hắn đành phải giơ cờ trắng đầu hàng: “Con và em ấy ở công viên XXOO rồi! Em ấy sảng khoái quá liền khóc! Như vậy thôi!”
Khương Tuệ Tức nghe xong: “Hai đứa con có liêm sỉ hay không a? Sao nhất định phải tới công viên làm cái kia? Chẳng lẽ lúc XXOO còn muốn bị muỗi đốt mới chịu!”
“Sao lại nhất định phải tới công viên?” Khuất Kinh phản bác, “Chỉ lần này thôi!”
“Thúi lắm!” Khương Tuệ Tức mắng, “Lần trước ở công viên ta và cha mi đều đụng phải! Nếu không phải ta ngăn lại cha mi đã sớm xông lên giáo huấn bọn mi rồi!”
Khuất Kinh ngược lại đỏ bừng mặt.
Khương Tuệ Tức lại ở một bên tiếp tục lải nhải: “Thật là… Con cũng không biết tự trọng một chút, bị người khác nhìn thấy làm sao bây giờ a? Còn có, coi như không có ai nhìn thấy, hai đứa làm bừa, làm hư hoa cỏ cũng không tốt a…”
Khuất Kinh ngoài miệng đáp ứng, chân nhanh chóng chuồn khỏi bếp, không nghe tiếp nữa.
Sau khi ăn cơm tối, Khuất Kinh cùng Du Chiêu trở về phòng. Vừa vào trong phòng Khuất Kinh liền đem thuốc ức chế tiêm lên tay. Du Chiêu nói: “Anh làm gì vậy?”
Khuất Kinh nói: “Nên phối hợp trị liệu với em mà, không phải sao?”
Du Chiêu vội vàng nói: “Không cần, em dán thêm vài miếng ngăn tin tức tố là được.”
“Không phải vấn đề của em, là anh.” Khuất Kinh đáp, “Anh nhìn thấy em liền nhịn không được. Đành ‘thiến hóa học’ một chút.”
Du Chiêu nghe xong cũng đỏ mặt, nửa ngày mới nói: “Dùng nhiều cái này cũng không tốt… Không bằng, em ngủ ở phòng nhỏ?”
“Vậy không được, cha mẹ nhìn thấy sẽ nghĩ chúng ta có vấn đề.” Khuất Kinh bác bỏ đề nghị này.
Du Chiêu còn nói: “Vậy em ngủ trên ghế sofa. Cách nhau xa một chút là được.”
“Chúng ta đã không thể làm tình rồi, anh nhất định phải bảo vệ quyền lợi ôm em ngủ a.” Khuất Kinh ủy khuất nói.
Hết chương 67.
Editor: Tùy Tiện
-0 Comment-