[ĐAM MỸ] ABO NỒNG ĐẬM TIN TỨC TỐ – CHƯƠNG 61
CHƯƠNG 61.
Ngày tháng tươi đẹp luôn trôi qua rất nhanh. Kì phát tình ‘nhiệt tình như lửa’ của Du Chiêu sau một tuần liền biến mất, mà chuyến du lịch tuần trăng mật của bọn họ cũng kết thúc.
Khuất Kinh oán giận: “Tuần trăng mật là cái gì? Không phải tuần trăng mật đều hơn một tháng sao? Tại sao lại chỉ có mười ngày a?”
Du Chiêu bất đắc dĩ nở nụ cười: “Cuộc sống đô thị nhộn nhịp, lúc kết hôn có thể nghỉ ngơi mười ngày nửa tháng đã rất hiếm có rồi!”
Khuất Kinh lại nói: “Nhưng chúng ta là đại tổng tài a!”
“Tổng tài so với nhân viên càng bận rộn hơn.” Du Chiêu khuyên giải. Thực tế, bản thân Du Chiêu cũng có chút tiếc hận kì trăng mật trôi qua quá nhanh.
Khi lên kế hoạch tuần trăng mật, Du Chiêu đã tham khảo ý kiến Thang Kha. Thang Kha đương nhiên không hy vọng Khuất Kinh nghỉ dưỡng quá lâu, nhanh chóng trở lại công việc. Cũng không phải Thang Kha nhớ nhung ông chủ, mà ngược lại không có ông chủ hắn càng thoải mái. Nhưng có vấn đề, sếp không ở nhà, rất nhiều hạng mục công việc Thang Kha không tiện trển khai. Cho nên, Thang Kha cảm thấy Khuất Kinh dựa theo quy định nghỉ phép, lúc cưới nghỉ một tuần cũng không sai.
Du Chiêu cũng cảm thấy không cần phí quá nhiều thời gian ở phương diện này.
Ngược lại là Khuất Kinh, liều mạng tăng ca mới tranh thủ được kỉ nghỉ mười ngày này.
“Quỷ gì!” Khuất Kinh vẫn có chút tức giận, “Tôi là ông chủ! Tại sao nghỉ phép còn phải hỏi ý kiến cấp dưới?”
Thang Kha khúm núm, miệng lại nói: “Phải a, đúng vậy, nhưng đây là ý của Chiêu tổng a…”
“Ý của Chiêu tổng?” Khuất Kinh liền nói, “Kia… Nghe theo em ấy!”
Thang Kha thấy thái độ Khuất Kinh quay ngoắt 180 độ, bỗng nhiên nắm được bí quyết đối phó vị này. Bởi vậy, tình huống ý kiến không hợp nhau, Thang Kha sẽ nói “Phải a, đúng vậy, nhưng đây thực sự là ý của Chiêu tổng.”
Mới đầu còn rất hiệu quả, sau đó Khuất Kinh liền cảm thấy không đúng, hỏi ngược lại hắn: “Không phải cậu lừa tôi chứ?”
“Sếp của tôi ơi, khẳng định không có a.” Thang Kha trả lời.
Khuất Kinh cảm thấy sai sai, có lúc sẽ đi hỏi Du Chiêu. Du Chiêu thông cảm Thang Kha công tác khó khăn, cũng sẽ thích hợp mà giúp Thang Kha giải vây, khiến cho Khuất Kinh vô tình ăn dấm: “Anh thấy em chính là bao che Thang Kha.”
Tuần trăng mật kết thức bọn họ liền bay về nước.
Thang Kha đứng một bên sẵn sàng đợi lệnh.
Khuất Kinh nắm tay Du Chiêu, tình ý kéo dài, so với trước kia tựa hồ càng thân mật. Thang Kha cảm thấy người đang yêu đều tỏa ra hào quang vạn trượng, cực kì chói mắt. Cẩu độc thân Thang Kha bị chói mù mắt, không mở lên được.
Nhưng mà hắn vẫn dũng cảm bước tới nghênh đón: “Khuất tổng, Chiêu tổng, tuần trăng mật vui vẻ chứ?”
“Rất vui vẻ.” Khuất Kinh trả lời, “Tiểu tử cậu lên kế hoạch không tệ a!”
Thang Kha cười ha ha gật đầu, lại hỏi: “Vậy ngài chơi được nhiều không?”
Nghe được lời này Du Chiêu có chút xấu hổ. Ngược lại Khuất Kinh rất tự nhiên hào phóng: “Không chơi gì hết. Đều ở khách sạn.”
Mặt Thang Kha cứng lại: “Không chơi gì hết?”
“A… Có đi tới spa.” Khuất Kinh đáp.
Thang Kha xem như bội phục, ngoài miệng cười: “Được a, spa rất tốt… Thả lỏng cơ bắp, nâng cao sức khỏe, cả người thư thái…”
Khuất Kinh nắm tay Du Chiêu, cười nói: “Rất thư thái.”
Du Chiêu lại nói: “Nhưng các hạng mục khác đều đã thanh toán tiền… Một cái đều không trải nghiệm, xác thực khá là đáng tiếc.”
Khuất Kinh lại nói: “Chúng ta ở trong phòng càng tốt hơn!”
Du Chiêu lại bắt đầu ngại ngùng.
Thang Kha nghĩ thầm: Bỏ ra nhiều tiền như vậy lên kế hoạch, kết quả đều không đi, ở trong khách sạn XXOO. Người có tiền hoang dâm vô độ… còn phải chạy nửa vòng trái đất? Thật sự là vô cùng có tình thú.
Du Chiêu cùng Khuất Kinh lên xe, Thang Kha lái xe đưa bọn họ đi, lại hỏi: “Hai vị có đói bụng hay không? Có muốn dùng cơm trước không? Hay là mệt mỏi? Muốn về nhà nghỉ ngơi trước?”
Du Chiêu nói: “Đi ăn cơm đi.”
Khuất Kinh là một tên thê nô, tất nhiên không phản đối: “Đi ăn cơm.”
“Hai vị muốn ăn gì?” Thang Kha hỏi.
“Hoa Thì mới đề cử một nhà hàng mới mở.” Du Chiêu cầm điện thoại di động lên, “Nằm trên đường Mỹ Lữ.”
Thang Kha suy nghĩ một chút: “Là nhà hàng bào ngư sao?”
“Cậu cũng biết?” Du Chiêu hỏi, “Cậu đi cùng Hoa Thì hả?”
“Từng đi.” Thang Kha đạp ga, phóng về phía trước.
Hoa Thì thưởng thức… Đối với rất nhiều người chính là một lời khó nói hết. Hắn thích mặc đồ đỏ, tím; trang sức thích kim cương, phỉ thúy; đồ ăn ưa thích cũng là bào ngư, tổ yến. Mọi người đều nói hắn là một di thái thái đầu thai.
Thang Kha, Khuất Kinh và Du Chiêu đi tới nhà hàng bào ngư kia, rất xa đã nhìn thấy Hoa Thì ___ Ai bảo một thân hoa phục của hắn rất chói mắt ___ Áo len màu cam thêu hoa, đeo một chuỗi trân châu thời thượng, chói mù mắt. Đối diện hắn cũng là một cái đèn huỳnh quanh ___ Cao Bá Hoa cũng diện y phục chói mất, áo dệt kim sắc nét, phần cổ cùng khuy áo đính kim cương sáng chói.
Cao Bá Hoa giống như đang dây dưa cùng Hoa Thì, nói: “Tối nay tới nhà tôi.”
Hoa Thì nói: “Sợ có người.”
Cao Bá Hoa nói: “Tôi sống một mình.”
Hoa Thì nở nụ cười: “Sợ có người khác, tôi đến thật không tiện.”
Cao Bá Hoa lại nói: “Vậy cùng chơi. Một người không bằng nhiều người cùng vui.”
Hoa Thì cười đến vui vẻ, nói: “Được, ta thưởng thức ngươi không biết xấu hổ. Nhưng là bạn trai cũ của ngươi tới cửa mắng ta không biết xấu hổ, ta sẽ không vui.”
Hoa Thì ngạc nhiên: “Bạn trai cũ? Bạn trai cũ nào? Hắn tên gì?”
Hoa Thì đáp: “Bạn trai cũ của ngươi ngươi không nhớ, ta làm sao nhớ? Dù sao ta cùng bạn bè chơi bên ngoài bị hắn bất thình lình nhảy ra mắng một trận! Người quen của ta đều ở đó, bị chửi thẳng mặt, ta coi như mất hết thể diện.”
“Hiểu lầm, hiểu lầm mà thôi. Ta xin lỗi a.” Cao Bá Hoa chịu nhận lỗi, khom người, thoạt nhìn thành ý mười phần, “Em nói, hắn nhìn như thế nào? Tôi cho hắn chút màu sắc nhìn.”
Hoa Thì không nhịn được, không thèm để ý gã, quay đầu bước đi. Hoa Thì vừa đi hai bước liền tình cờ gặp nhóm Khuất Kinh, Thang Kha cùng Du Chiêu. Vốn dĩ Hoa Thì đang xị mặt, nhìn thấy bọn họ liền vui vẻ nở hoa, cười tủm tỉm nói: “Thật trùng hợp a! Ăn bào ngư hả? Tôi mời mấy người ăn song đầu bảo.”
Cao Bá Hoa nhìn thấy bọn họ, cũng bật cười: “Mọi người cũng ở đây sao? Cùng ăn?”
Khuất Kinh cười nói: “Không cần, chúng ta cũng không quen.”
Khuất Kinh nói chuyện không nể mặt, Cao Bá Hoa cũng không tức giận, vẫn ha ha nở nụ cười: “Càng đông càng vui a!”
Hoa Thì nói: “Không muốn để ý tới ngươi, ngươi đi mau. Nếu không ta sẽ tức giận.”
Cao Bá Hoa đành phải cười làm lành, đi vài bước lại quay đầu lại: “Vậy trở về tôi lại gọi điện cho em.”
“Ừ.” Hoa Thì xa cách.
Cao Bá Hoa đi hai bước, lại quay đầu: “Em nhớ tiếp điện thoại của tôi.”
“Ừ.” Hoa Thì qua loa lấy lệ đáp ứng.
Thấy Cao Bá Hoa đi, Hoa Thì liền lôi kéo Du Chiêu, hỏi: “Tuần trăng mật của cậu kết thúc rồi sao? Chơi vui không?”
Du Chiêu gật đầu cười: “Cũng được. Tớ thấy cậu cũng rất được a, còn biết mắng người?”
“Cậu đều nghe thấy? Sách! Tớ và Cao Bá Hoa qua lại cũng chỉ vài lần, không thân thiết gì.” Hoa Thì tức giận, “Tớ rất oan uổng, thật sự là giấy trắng bị vấy bẩn.”
Hoa Thì mang theo ba người tới lô ghế riêng, mồm miệng lanh lợi bắt đầu gọi món, tốc độ cực nhanh, nhân viên phục suýt chút nữa muốn lấy máy ghi âm tới. Du Chiêu đành phải nói: “Được rồi, ăn không hết a.”
“Ăn không hết thì không hết.” Hoa Thì xa hoa nói, “Dù sao hôm nay tớ cao hứng.”
Chờ lên được vài món, Thang Kha lại nói “Xin lỗi”, rồi đi tới phòng vệ sinh. Nhìn Thang Kha rời đi, Hoa Thì cũng đi theo. Thang Kha vừa từ phòng vệ sinh đi ra, vừa vặn chạm mặt Hoa Thì, không thể làm gì khác hơn là nói: “Cậu nên tới phòng vệ sinh cho omega.”
Hoa Thì nói: “Bổn thiếu gia muốn đi đâu liền đi đó!”
Thang Kha đáp: “Cậu sai rồi, xông loạn phòng vệ sinh chính là làm trái luật trị an, phải bị xử phạt.”
Hoa Thì lại nói: “Cao Bá Hoa tìm tôi, anh ăn dấm* sao?”
(*) Ăn dấm = ghen
Thang Kha ngẩn ra: “Cái gì?”
Hoa Thì buồn bực nói: “Anh thế mà không ăn dấm?”
Lúc này Khuất Kinh cũng đi tới, vừa vặn nghe được câu này liền hỏi: “Ai đi vệ sinh còn ăn dấm? Đi vệ sinh, muốn ăn cũng là ăn sh*t a.”
Hoa Thì thấy Khuất Kinh đến, vội vàng nói: “Không, tôi hỏi Thang Kha chút nữa ăn cua có ăn dấm hay không. Hắn nói không ăn.”
“Phải không?” Khuất Kinh hỏi.
Hoa Thì lại nói: “Dấm chua cũng không thích ăn, tôi thấy cuộc sống của anh ta thật đúng là không có phẩm vị!” Nói rồi tức giận đi vào phòng rửa tay cho omega.
Khuất Kinh nhìn Hoa Thì đi rồi mới quay qua Thang Kha: “Tôi bảo cậu điều tra Đoạn Khách Nghi, thế nào rồi?”
Thang Kha nói: “Đoạn Khách Nghi cùng Du Hải không phải kiểu phu phu mỗi người chơi một phách. Từ quan hệ gia đình nhìn ra Đoạn Khách Nghi xem như là một ‘thê tử mười tốt’, ẩn nhẫn lại trung thành, đối với sự nghiệp của chồng thập phần chống đỡ, đối với việc Du Hải ngoại tình cũng mắt điếc tai ngơ. Đồng thời, chính ông ta cũng không ở ngoài loạn gặp ai, cuộc sống riêng tư rất trong sạch. Đối với sự nghiệp… Căn bản không có sự nghiệp, nên cũng không tìm được sai phạm gì.”
“Vậy tôi coi như bội phục ông ta.” Khuất Kinh nói, “Nghe cậu nói như thế, thậm chí còn không muốn theo dõi ông ta. Nhưng ngày tháng này, ông ta trải qua cũng đủ đáng thương a.”
Chờ rửa tay xong, mọi người trở lại bàn ăn, quả nhiên có cua. Thang Kha ăn cua với dấm, bị Khuất Kinh nhìn thấy liền tò mò hỏi: “Mời vừa rồi không phải Hoa Thì bảo cậu không ăn dấm sao?”
Thang Kha cười đáp: “Nhiều ít vẫn ăn một chút a.”
Hết chương 61.
Editor: Tùy Tiện
-2 Comments-
ý em là đang nói tới dấm nào đấy bé Kha 🤭
Bé Kha hơm hiểu :))))