[ĐAM MỸ] ABO NỒNG ĐẬM TIN TỨC TỐ – CHƯƠNG 56
CHƯƠNG 56.
Khuất Kinh mỗi ngày ăn bánh quy của người ta nhưng ngay cả tên chủ tiệm cũng không biết, lông mày đôi mắt cũng không nhận ra được. Nói ra, Khuất Kinh căn bản cũng chẳng nhớ tới từng có một người tên Hạ Lăng câu dẫn hắn. Tự nhiên cũng không nhớ rõ chủ tiệm cafe là người từng câu dẫn chính mình.
Khuất Kinh biết chỉ có một chuyện ___ bánh quy nhà này ăn ngon.
Còn có, gần đây vợ vẫn luôn không vui ___ khả năng vẫn là dục cầu bất mãn.
Du Chiêu nhìn bộ dáng Khuất Kinh mơ mơ màng màng, đột nhiên thấy buồn cười.
Khuất Kinh thấy Du Chiêu nở nụ cười, lại nói: “Anh nói rất buồn cười sao?”
Du Chiêu lại lắc đầu: “Không có gì. Không phải là do anh.”
Là chính y buồn cười.
Khuất Kinh nhìn ra Du Chiêu không quá cao hứng, cởi quần áo, lại bắt đầu “yêu thương” hoa mân côi của hắn.
Kế hoạch đi Maldives của bọn họ rất nhanh được lên lịch, vé máy bay khách sạn đều đặt xong. Thang Kha đưa cho Du Chiêu xem qua, xác nhận lần thứ hai với y. Du Chiêu nhìn những thứ này đều không hứng thú gì, mà trên mặt thoạt nhìn vẫn rất vui vẻ.
Vui vẻ là một loại cảm xúc, muốn biểu lộ cũng không quá khó.
Sau khi nghỉ việc ở Du thị, Du Chiêu nhanh chóng tới Tiểu Thiện Công Một tiếp quản kinh doanh. Davi cùng Tiểu Thích cũng chờ được sắp xếp vị trí mới. Vua nào thần nấy, ban quản lý công ty không tránh được cần thay đổi. Những thứ này đều ở trong dự liệu, chủ yếu là tân tổng tài đã cùng ông chủ cũ bàn bạc, giữ lại vài người chủ chốt.
Công ty diện tích không lớn, tổ chức cũng nhỏ, tổng cộng không tới hai mươi người, phần lớn đều là người trẻ tuổi. Ngày đầu tiên đi làm Du Chiêu liền mở cuộc họp, xem như cùng nhân viên gặp mặt một lần, nói rõ nguyên tắc kinh doanh của chính mình: “Nhân viên làm việc tốt, nhất định lương thưởng tương xứng.”
Mọi người nghe đều không hứng thú, vô cảm vỗ tay: “Chiêu tổng nói rất hay…”
Quân tâm bất ổn, lòng người không đồng đều, Du Chiêu liền đưa ra: “Bắt đầu từ tháng sau, tất cả mọi người tăng lương 10%.”
Mọi người nghe đều rất có hứng thú, tình cảm dạt dào vỗ tay: “Chiêu tổng nói rất hay!!!!”
Quả nhiên, ông chủ mới muốn cho nhân viên vui vẻ, biện pháp rất đơn giản, cũng chỉ có một.
Du Chiêu còn nói: “Tôi không thích cái gì mà xây dựng kiến thiết đoàn đội, hoạt động phúc lợi… Chỉ có tăng lương, tăng thưởng. Là ông chủ, ở phương diện xã giao tăng tình cảm này xác thực không tốt.”
Các công nhân viên vui lòng phục tùng mà nói: “Xã hội này chính là thiếu hụt tổng tài như Chiêu tổng a!”
“Tôi cũng không biết nói chuyện.” Du Chiêu lại nói.
Nhân viên hoàn toàn không để ý Du Chiêu có biết nói chuyện hay không, tràn ngập vui sướng mà nhìn nam nhân bận âu phục giày da anh tuấn trước mặt.
Du Chiêu cười cười, nói: “Được, nói chung đây là nguyên tắc của tôi. Mọi người hảo hảo mà làm.”
Nguyên bản, trước buổi hợp, các công nhân viên lòng vẫn bàng hoàng, không biết tổng tài mới lai lịch gì, khó đối phó không. Sau khi tan hợp, nhân viên đều an định không ít.
Du Chiêu mang theo Tiểu Thích cùng Davi tiến vào văn phòng: “Các cậu đến trước tôi mấy ngày, cảm thấy công ty này thế nào?”
“Chính là công ty nhỏ phổ thông.” Davi lơ đễnh nói, “Ngược lại là sếp lớn rất xa hoa, còn chưa có lợi nhuận liền tăng lương.”
“Tôi xem qua, tiền lương ở đây so với trong nghề khá thấp, như vậy rất bất lợi cho việc tuyển nhân lực giỏi.” Du Chiêu đáp, “Muốn kinh doanh tốt, phương diện tiền lương không thể qua loa.”
“Chiêu tổng nói rất có đạo lý.” Tiểu Thích gật gật đầu, lại nhíu mày, “Thế nhưng công ty này đang thua lỗ a!”
“Thua lỗ liền thiệt thòi.” Du Chiêu mang theo ngữ khí phóng khoáng nói, “Tôi đã tìm được nhà đầu tư mới, tháng sau sẽ có một khoản tiền lớn rót vào. Các cậu không cần lo lắng.”
Tiểu Thích kinh ngạc vạn phần: “Có thật không? Tình hình công ty với danh tiếng của bọn họ giống nhau, không có gì nổi bật, làm sao kéo được đầu tư?”
Davi cũng cười hỏi: “Không phải là chồng mới cưới của Chiêu tổng chứ?”
“Cũng không đến nỗi nhanh như vậy liền đòi tiền của chồng.” Du Chiêu mỉm cười nói, “Là lão bản trước đây tôi từng quen biết. Bọn họ tin tưởng năng lực của tôi, nguyện ý đầu tư.”
Davi cùng Tiểu Thích thở phào một hơi. Du Chiêu liền cầm lấy văn kiện, đưa cho Davi: “Đây là khách hàng đầu tiên cần anh đàm phán. Tháng sau ăn cháo hay thịt, liền xem tài của anh rồi.”
Davi liếc mắt nhìn tư liệu, nhếch lông mày, nói: “Khách hàng lớn a!”
Du Chiêu nói: “Làm ăn đều là xã giao. Lão bản trước năng lực không kém, đáng tiếc giao thiệp không đủ, không kéo được nhà đầu tư tốt, cũng không kéo được khách hàng lớn. Chúng ta không giống.” Nói, Du Chiêu cười, “Chính mình tự tin lên.”
Davi cười nói: “Tôi luôn luôn rất tin tưởng Chiêu tổng. Không biết Tiểu Thích như thế nào?”
Tiểu Thích vừa bị nói như thế, vội vã biểu đạt lòng trung: “Tôi! Tôi cũng vậy!”
Du Chiêu dọn dẹp bàn một chút, còn nói: “Vậy tôi có thể yên tâm đi hưởng tuần trăng mật?”
Davi cùng Tiểu Thích đều có chút giật mình: “Mới vừa nhận chức liền đi tuần trăng mật?”
“Không phải mới nói tin được các anh sao?” Du Chiêu vỗ vỗ bả vai Davi, “Nói chung, khách hàng này giao cho anh.”
Davi liền ưỡn ngực, nói: “Ngài yên tâm đi.”
Tiểu Thích tò mò hỏi: “Sếp đi tuần trăng mật ở chỗ nào a?”
Du Chiêu đáp: “Maldives.”
Davi hơi kinh ngạc: “Phổ thông như thế?”
“Hả?” Du Chiêu bất đắc dĩ nở nụ cười, “Rất bình thường sao?”
“Há, tôi không phải ý này…” Davi gãi đầu một cái, “Chẳng qua tôi cảm thấy Chiêu tổng có thể sẽ không… Tới địa phương mà mọi người đều sẽ đi.”
Trong lòng Du Chiêu phảng phất tâm sự, trên mặt lại treo nụ cười: “Nói bậy, lẽ nào tôi đặc biệt khác người, muốn tới sao hỏa hưởng tuần trăng mật?”
Ba người nói cười sau, Du Chiêu liền rời khỏi công ty.
Lịch trình của y hôm nay đã xếp kín, họp mặt công ty, giao phó hạng mục công việc xong còn phải cùng Khuất Kinh trở về Du gia một chuyến. Y gửi tin nhắn cho Khuất Kinh: Tan làm chưa?
Khuất Kinh trả lời: Chờ em ở cổng Du gia.
Chờ y từ công ty rời đi, tới cửa Du gia gặp được Khuất Kinh chính là trợn mắt há mồm. Y phát hiện Khuất Kinh thế mà lái cả xe việt dã tới. Du Chiêu hỏi: “Anh đây là muốn đi rừng thám hiểm sao?”
Khuất Kinh nói: “Xe này chở được nhiều đồ. Chiếc SUV kia không chở được cái gì hết.”
“Chở cái gì?” Du Chiêu ngơ ngơ ngác ngác, “Chúng ta cần khuân đồ sao?”
Khuất Kinh nở nụ cười, nói: “Không phải nên vậy sao? Lại mặt sau kết hôn, nhất định phải tặng đồ, bằng không vợ anh sẽ rất mất mặt? Đúng không?”
Phụ trách vận chuyển, lao động chân tay – Thang Kha lầm bầm: “Tay trái một con gà, tay phải một con vịt là được.”
Khuất Kinh không vui nhìn Thang Kha: “Chỉ cậu bận rộn! Cho cậu nhiều tiền lương như vậy, không phải nên làm sao?”
Thang Kha không có phản bác, đành phải cúi đầu đem một đôi ghế gỗ từ trong xe khiêng xuống.
Nhìn Thang Kha khuân đồ, Khuất Kinh mười phần phong phạm lão bản cũng không giúp đỡ, ở một bên chỉ huy: “Cậu cẩn thận một chút! Đồ cổ dân quốc, quăng hỏng một góc, nửa đời sau cứ ở đó làm việc cho tôi!”
Thang Kha tức giận, muốn mắng người mà không dám, cẩn thận chuyển đồ, sợ vô tình làm hỏng đôi ghế tựa này.
Khuất Kinh kéo tay Du Chiêu, ngẩng cao đầu, thần thanh khí sảng cùng tiến vào Du gia. So với Thang Kha cẩn thận từng li từng tí sau lưng đối lập rõ ràng.
Vào trong phòng, người hầu tự nhiên giúp Thang Kha tiếp nhận. Thang Kha thở phào nhẹ nhõm. Ba người ngồi xuống uống trà, chẳng được bao lâu, Du Hải, Du Ung cùng Đoạn Khách Nghi liền xuống ___ Đều ăn mặc chỉnh tề, trên mặt mang theo nụ cười. Sau người khách khí ngồi xuống nói chuyện. Du Hải cùng Đoạn Khách Nghi không thể không khen đôi ghế tựa Khuất Kinh tặng quý giá, thật có hiếu.
Khuất Kinh cũng không phải muốn hiếu kính hai người bọn họ, chỉ là lễ vật này là mặt mũi của vợ, nhất định phải chuẩn bị tốt.
Du Ung đặt mông ngồi vào ghế tựa, nói: “Cảm giác đồ cổ này không chắc chắn a!”
Khuất Kinh cười nói: “Đây là đồ cổ từ thời Dân quốc, xác thực đã cũ. Nhưng cũng không đáng gì, hỏng liền thôi.”
Thang Kha oán thầm: Người mới vừa rồi nói ta làm hỏng nửa đời sau phải làm công đâu? Hiện tại lại giả bộ rộng rãi?
Du Ung cười hì hì, nói: “Khuất tổng thật đúng là xa hoa! Nghe nói anh mua cho anh trai tôi một công ty để chơi đùa?”
“Không phải trò đùa.” Khuất Kinh nói, “Lời này có chút không êm tai.”
Du Ung lại nói: “Làm sao không êm tai? Omega đã kết hôn mà mở công ty, đa số đều không làm việc đàng hoàng. Tự nhiên là chơi đùa.”
Khuất Kinh cười, cầm ly trà, nói: “Lời này người khác có thể nói, cậu cũng đừng học theo.”
“Vì sao?” Du Ung không rõ.
Khuất Kinh nói: “Nếu là anh của cậu làm ăn chơi, lại kiếm được nhiều hơn cậu, vậy cậu còn mặt mũi.”
Hiện tại Du Ung cũng đã không có mặt mũi.
Đoạn Khách Nghi ho khan hai tiếng, vừa cười vừa nói: “Nói tới càng ngày càng kì quái. Đừng nói chuyện công việc nữa, ta nghe được đều nhức đầu.”
Mọi người ăn ăn uống uống, một bữa cơm liền qua. Đoạn Khách Nghi lại hỏi danh thiếp Khuất Kinh, nói: “Sau này là người một nhà, Đoạn gia chúng ta cũng sẽ tìm con hợp tác.”
Khuất Kinh nghe được Đoạn gia muốn tìm mình hợp tác, trong lòng có chút phức tạp.
Cao hứng cũng có, dù sao Đoạn gia cũng là danh gia vọng tộc, có khách hàng lớn này chẳng khác nào kiếm thêm một khoản lớn. Nhưng nghĩ tới Đoạn gia làm khách hàng của mình, còn không phải bị Đoạn Khách Nghi dồn ép sao? Đây cũng là một vấn đề đau đầu.
Có điều, tiền không kiếm chính là đồ ngốc.
Phần ân tình của Đoạn gia này, Khuất Kinh vẫn thu nhận.
Ăn cơm ở Du gia xong, Khuất Kinh cùng Du Chiêu liền từ biệt. Chờ về tới Khuất gia, Khuất Kinh lại cùng Du Chiêu nói tới việc tuần trăng mật. Du Chiêu nhàn nhạt đáp, thoạt nhìn hứng thú không lớn. Khuất Kinh liền hỏi: “Có phải em không muốn đi Maldives không?”
Du Chiêu ngẩn người, lại nói: “Cũng không phải…”
“Cũng không phải, chính là đúng rồi!” Trình độ ‘ý toại ngôn ngoại*’ thế này Khuất Kinh vẫn là nghe hiểu, nửa ngày lại hỏi, “Là bởi vì em không yên lòng hoạt động công ty mới sao?”
(*) Ý toại ngôn ngoại: điều cần hiểu ở trong lời nói, không cần nói ra, người nghe phải tự hiểu lấy
Du Chiêu ngơ ngác, nói: “Có một chút.”
“Vậy được!” Khuất Kinh nói, “Chúng ta có thể hoãn chậm một chút, chờ em cảm thấy ổn lại nói sau đi.”
Du Chiêu suy nghĩ một chút, liền nói: “Kia chờ em kí hợp đồng đầu tiên lại đi?”
“Được đó.” Khuất Kinh nhún nhún vai, “Anh đồng ý. Dù sao thời gian của anh chính là em.”
Du Chiêu khẽ mỉm cười.
Cuối tuần, vốn dĩ Khuất Kinh dự định cùng Du Chiêu tới ngoại ô bơi, liền nhận được điện thoại của Đoạn Khách Tâm. Đoạn Khách Tâm chính là alpha, em trai ruột của Đoạn Khách Nghi, hiện tại là gia chủ Đoạn gia, hẹn bàn chuyện hợp tác.
Đây chính là sinh ý lớn, dù Khuất Kinh không nói Du Chiêu cũng sẽ đẩy hắn đi: “Có tiền không kiếm, còn chạy đi hẹn hò? Ngốc sao?”
Khuất Kinh vốn định mang Du Chiêu theo, mà Du Chiêu cảm thấy lúng túng, không chịu đi. Khuất Kinh đành phải mang Thang Kha tới, đến ôn tuyền cùng Đoạn Khách Tâm gặp mặt.
Thời điểm Khuất Kinh nhìn thấy Đoạn Khách Tâm có chút kinh ngạc. Thoạt nhìn Đoạn Khách Tâm rất trẻ, so với Khuất Kinh không lớn hơn được bao nhiêu.
Thực tế, tuổi của Đoạn Khách Tâm đúng là không lớn hơn Khuất Kinh bao nhiêu, cũng có nghĩa Đoạn Khách Tâm kém Đoạn Khách Nghi không ít tuổi. Đời trước Đoạn gia không biết sao liên tiếp sinh vài người con đều là omega, Đoạn phu nhân bốn mươi tuổi vừa huyết áp cao vừa mắc tiểu đường, liều mạng mới hạ sinh được một alpha là Đoạn Khách Tâm. Đích thực là trai già nhả ngọc, như châu như bảo.
Đoạn Khách Tâm thấy Khuất Kinh liền nói: “Đến, cởi quần áo đi!”
Khuất Kinh ngẩn ra.
Đã thấy Đoạn Khách Tâm xoạt một cái thoát áo choàng, lộ ra cơ bụng tám múi.
Đoạn Khách Tâm lại nói: “Chuyện gì? Tắm suối nước nóng không cởi quần áo sao?”
“Há, đúng thế.” Khuất Kinh nhìn ôn tuyền bên cạnh cảm thấy có lý, cũng xoạt một cái cởi quần áo, lộ ra cơ bụng tám múi.
Thoát xong, Khuất Kinh cùng Đoạn Khách Tâm quay đầu nhìn Thang Kha.
Thang Kha nuốt một cái, nói: “Gia đình tôi rất bảo thủ, nếu để cha mẹ tôi biết tôi cởi quần áo bồi sếp xã giao, chính là gia pháp ‘hầu hạ’…”
Đoạn Khách Tâm nghe vậy, cười ha ha nói: “Cậu đừng nói đáng yêu như thế! Cậu càng như vậy, tôi càng muốn quy tắc ngầm cậu!”
Thang Kha lùi về sau một bước, mặt kinh hãi.
Thư kí của Đoạn Khách Tâm vội giải thích: “Nói giỡn, tổng tài của chúng tôi nói giỡn thôi.”
Đoạn Khách Tâm cũng nói: “Đúng vậy, thật sự là nói giỡn. Tôi không có hứng thú với beta.”
“Hóa ra là như vậy a…”
“Không sai.” Đoạn Khách Tâm nói, “Alpha chân chính, chỉ làm alpha!”
“?”
Hết chương 56.
Editor: Tùy Tiện
-0 Comment-