[ĐAM MỸ] ABO NỒNG ĐẬM TIN TỨC TỐ – CHƯƠNG 53
CHƯƠNG 53.
Du Chiêu phục hồi tinh thần, phát hiện chính mình không có cách nào giống như trước đây đối với vấn đề ngoại tình trong hôn nhân lãnh tĩnh như trước.
Y từng xem hôn nhân như một cọc sinh ý, chỉ cần tài sản ở trong tay, địa vị gia đình vững chắc, dù chồng có ở bên ngoài làm chuyện gì, y hẳn đều có thể bao dung. Nhưng, Du Chiêu phát hiện y không làm được.
Cư nhiên không làm được.
Du Chiêu mở đèn, ngồi trước cửa sổ, có chút thất vọng nhìn cái bóng cô độc của chính mình: Hóa ra bao dung như vậy không làm được sao? Trở nên giống như Đoạn Khách Nghi, thống khổ bất kham cũng không thể tránh được sao?
Du Chiêu nhìn chính mình trong gương, chau mày.
Ngày hôm nay Du Chiêu phi thường không vui, lông mày vẫn luôn nhíu chặt ___ giống như khúc mắc của chính y.
Bởi vậy, buổi tối Du Chiêu cũng không ăn được bao nhiêu cơm ___ Tuy rằng Du Chiêu vẫn “vâng theo quy củ Khuất gia” mà ca ngợi trù nghệ của Khương Tuệ Tức một phen, nhưng thực tế ăn không được bao nhiêu.
Đêm nay Khuất Kinh không về ăn cơm vì phải tăng ca.
Khương Tuệ Tức tưởng nguyên nhân này ảnh hưởng tới tâm tình của Du Chiêu, ngay trên bàn cơm trách cứ nói: “Kinh Nhi cũng thật là. Mới kết hôn sao không về nhà ăn cơm chứ?”
Du Chiêu theo bản năng mà biện hộ cho Khuất Kinh: “Cái này không liên quan tới kết hôn! Anh ấy cũng rất bận. Hiện tại con cũng là tình huống đặc biệt, chờ con đổi công việc mới, sợ là so với anh ấy còn bận hơn.”
“Đúng a.” Khương Tuệ Tức cười nói, “Người trẻ tuổi các con công tác chính là cực khổ.”
Cha Khuất lại lầm bầm nói: “Ta nói làm công ăn lương không tốt sao? Ngươi thật vất vả mới từ chức, hay là đi làm công?”
Khương Tuệ Tức lườm ông một cái: “Phải a! Làm công ăn lương kiếm tiền tốt, ông dựa vào mấy đồng lương có thể ở căn nhà như vậy a? Hay dựa vào ông nói nói liền mua được cái biệt thự lớn sao?”
Cha Khuất hừ hừ hai tiếng im lặng.
Du Chiêu nhanh chóng ăn hai miếng cơm, nói mình đã no, tránh bị cuốn vào vòng chiến của cha mẹ chồng.
Du Chiêu ăn cơm xong, về tới phòng ngủ lại một mình ngẩn người. Ngoài cửa sổ mưa phùn lất phất, làm ướt khung thủy tinh trong suốt. Du Chiêu nhớ tới Khuất Kinh, liền nhắn tin cho hắn: Trời mưa, đừng quên mang ô.
Sau khi gửi, Du Chiêu cảm thấy lời này của chính mình rất dư thừa. Khuất Kinh còn lo lắng chuyện phải mang ô sao? Khẳng định Thang Kha sẽ giúp hắn chuẩn bị kĩ càng. Nói nữa, coi như Thang Kha quên, dù sao vẫn có xe. Ngồi siêu xe còn sợ trời mưa?
Điện thoại di động của Du Chiêu trên tủ rung hai tiếng, màn hình hiện lên tin nhắn:
Khuất Kinh: Nhớ anh rồi?
Du Chiêu thấy được tin này, dở khóc dở cười trả lời: Đúng vậy.
Khuất Kinh đúng là đang ngồi trong xe. Thang Kha an vị tại ghế lái, từ gương chiếu hậu nhìn tới khóe miệng Khuất Kinh đều nhếch cao liền biết: “Chiêu tổng gửi tin nhắn với ngài?”
Khuất Kinh nói: “Ừm. Tôi phải trở về sớm một chút. Em ấy đều nhớ tôi rồi. Cậu có thể chạy nhanh một chút hay không?”
“Ông chủ, trời đang mưa a! Tăng tốc độ, chính là mở ra con đường nhanh nhất tới Hoàng Tuyền!” Thang Kha tức giận nói.
“Tính khí của cậu so với ông chủ còn lớn hơn.” Khuất Kinh không thể không phê bình một chút thái độ làm việc của thư kí.
Thang Kha không có gì để nói, điện thoại lúc này lại vang lên. Thang Kha vừa nghe, thanh âm Hoa Thì vang lên bên tai: “Chín giờ rưỡi, tôi ở đường Bồ Đề chờ anh.”
Lời này không đầu không đuôi, may là Thang Kha có lưu số Hoa Thì, bằng không sẽ coi là điện thoại quấy rối lập tức cúp. Mà bởi vì đã lưu số, Thang Kha kiên nhẫn nói: “Tôi là Thang Kha. Có phải ngài gọi nhầm không?”
“Không nhầm a.” Hoa Thì nói, “Anh chính là cái tên thư kí mặt xui xẻo của Khuất Kinh đúng không?”
Thang Kha nhịn không được từ trong gương chiếu hậu xem khuôn mặt mình, cũng không cảm thấy có chỗ nào xui xẻo.
Thang Kha lớn lên cũng coi là một nhân tài, ngũ quan đoan chính, nhưng mặt lạnh, xác thực cũng không quá có cảm giác vui vẻ. Người trong công ty cũng nói Thang Kha mặc tây trang đen khá giống xã hội đen. Mà bởi vì Thang Kha là một beta không có sát khí, mọi người liền cảm thấy so với xã hội đen, hắn càng giống như người ban tang lễ.
“Ừm. Tôi là thư kí của Khuất tổng.” Thang Kha trả lời, “Cũng không gọi là xui xẻo.”
Hoa Thì liền nói: “Ba mươi tuổi là xử nam còn không đủ xui xẻo?”
“Tôi đây là ba nghìn chọn một.” Thang Kha bình tĩnh trả lời, lựa chọn lễ phép không mắng người.
Hoa Thì nói: “Được, chín rưỡi tới đường Bồ Đề.”
“Tại sao?” Trong giọng nói của Thang Kha tràn ngập từ chối.
Hoa Thì nói: “Anh theo tôi uống một chén rượu thôi mà. Tôi nghiện rượu, lại sợ uống say bên cạnh không có ai canh chừng, dễ dàng xảy ra chuyện. Tôi thấy nhân phẩm của anh rất tốt, tin tưởng được, muốn anh theo tôi uống một chén.”
Nguyên lai Hoa Thì nói muốn cai rượu, không tới mấy ngày liền cả người khó chịu, nhất định phải uống một chén. Bình thường có Du Chiêu, nhưng hiện tại y muốn giữ thân trong sạch, không thể cùng hắn tới quán bar. Hoa Thì nghĩ tới nghĩ lui, đang cảm thấy đám bạn rượu kia đều vô dụng thì chợt nhớ tới Thang Kha. Thang Kha được, là beta, không bị tin tức tố ảnh hưởng, hơn nữa theo Du Chiêu nói chính là đạo đức của hắn rất tốt, quan niệm tình dục bảo thủ, hẳn là đáng tin.
Thang Kha nhớ tới bộ dáng say rượu phát rồ lần trước của Hoa Thì, nói: “Vậy ngài càng cần phải kiêng rượu.”
Hoa Thì nói: “Anh hãy theo tôi uống, xong đưa tôi về nhà. Cái gì cũng không cần làm, tôi cho anh 1 vạn tệ.”
Thang Kha vừa nghe: “Được, chín rưỡi, tôi nhất định đến.”
Nói rồi Thang Kha cúp điện thoại, liếc nhìn thời gian, đã chín giờ. Thang Kha suy nghĩ một chút, liếc mắt nhìn Khuất Kinh, nói: “Khuất tổng, ở đây tôi có 100 tệ, ngài xem tự ngài bắt xe về nhà được không?”
“?!” Khuất Kinh trợn mắt.
Cuối cùng Khuất Kinh vẫn tự mình bắt xe về nhà.
Khuất Kinh cảm thấy chính mình là ông chủ, làm sao không có chút bá đạo nào?
Thư kí của người khác đều bị tổng tài vênh mặt hất hàm sai khiến, vì sao thư kí của hắn mỗi ngày đều cùng hắn mắng nhau? Hiện tại trời mưa to còn phải tự bắt xe về nhà?
Khuất Kinh cảm thấy chính mình thật xui xẻo, hỏi: “Đến cùng là chuyện gì xảy ra?”
Thang Kha nói: “Bạn của tôi ngộ độc rượu phải nằm viện! Tôi phải đi.”
Khuất Kinh đồng tinh nói: “Đúng, phải đi.”
Cùng Thang Kha nói chuyện phiếm xong, Khuất Kinh về nhà trời vẫn mưa, cũng không cùng cha mẹ nói vài câu liền đi thẳng đến phòng ngủ. Cha Khuất hừ một tiếng, nói: “Mỗi ngày về nhà chỉ biết cùng vợ làm tổ trong phòng ngủ, cũng không biết đang làm cái gì!”
Khương Tuệ Tức nói: “Ông còn oán giận? Không muốn ôm cháu nội sao?”
Lần này cha Khuất oán giận không được, nửa ngày mới nói: “Kia… Vậy bà nhớ bồi bổ cho hai tiểu tử…”
Khuất Kinh chạy vào phòng ngủ, một bên đẩy cửa, nói: “Vợ ơi, anh đã về!”
Du Chiêu đang ở trong phòng ngẩn người, nghe thấy Khuất Kinh trở lại liền nở nụ cười, nói: “Trên đường thế nào? Có tắc đường hay không?”
“Hoàn hảo.” Khuất Kinh một bên cởi quần áo, vừa nói, “Anh nghe mẹ nói tối nay em ăn ít, hiện tại có đói bụng hay không a?”
“Mẹ còn nói với anh?” Du Chiêu có chút lúng túng.
Khuất Kinh cười nói: “Không có chuyện gì. Anh mang cho em ít bánh quy.”
Nói rồi Khuất Kinh lấy ra một hộp bánh quy nhỏ của “Tiệm cafe Lăng Ngữ”.
Du Chiêu càng lúng túng hơn: “Hả? Gần đây anh rất thích bánh quy của tiệm cafe này hả?”
“Ừ, ăn rất ngon.” Khuất Kinh đáp, “Em không thấy thế sao?”
Du Chiêu không hé răng. Khuất Kinh lại ân cần mở hộp, chuẩn bị cầm lấy bánh quy đút Du Chiêu ăn, lại phát hiện sắc mặt y không đúng: “Em không thích?”
“Ừm.” Du Chiêu gật đầu.
“Vậy không ăn.” Khuất Kinh vừa nhìn liền biết hoa mân côi của hắn mất hứng. Hắn một bên cởi ca-ra-vat, một bên nói: “Chúng ta làm đi?”
Sau đó, bọn họ liền làm.
Làm xong, Du Chiêu nằm trên giường thở hổn hển, biểu tình thoạt nhìn thả lỏng hơn rất nhiều.
Khuất Kinh nghĩ, vẫn phải làm nhiều a.
Du Chiêu lại mở mắt, nói: “Hôm nay em và Hoa Thì gặp Cao Bá Hoa đang làm cùng người khác.”
Khuất Kinh thình lình nghe được một câu như vậy, cảm thấy kinh ngạc: “Đây là tình cảnh gì a?”
“Cũng không phải cảnh tượng gì đó hoàng tráng!” Du Chiêu lắc đầu một cái, “Anh nói đúng. Hoa Thì và Cao Bá Hoa mỗi người tự chơi, không quấy rầy lẫn nhau.”
Khuất Kinh cười nói: “Anh đã nói rồi. Đều như vậy.”
“Thật sự đều như vậy sao?” Du Chiêu có chút mê man.
Khuất Kinh lại nói: “Đúng vậy. Bọn họ hẳn là vẫn muốn chơi đùa, không phải sẽ luôn không kết hôn.”
Du Chiêu ngẩn người: “A?”
Khuất Kinh cầm lấy một miếng bánh, thả trong miệng nhai.
Du Chiêu hỏi: “Kết hôn sẽ như thế nào?”
“Kết hôn thì không thể chơi đùa rồi!” Khuất Kinh nói, “Không phải đều như vậy sao? Bọn họ cũng bởi vì không muốn bị trói buộc mới không kết hôn đi?”
Du Chiêu suy nghĩ một chút, hỏi: “Vậy chúng ta xem như đã bị trói lại?”
“Này còn phải hỏi sao?” Khuất Kinh cảm thấy vấn đề này rất kì quái, “Không thì tại sao em kết hôn với anh? Chẳng lẽ là vì anh trẻ tuổi, gia tài bạc triệu?”
Du Chiêu bỗng nhiên có chút xấu hổ.
Hình như đúng là thế.
Hết chương 53.
Editor: Tùy Tiện
-1 Comment-
Má =))) thư ký mất dạy thiệt sự 😂 bởi, gặp Sếp vô sỉ dị ko oan chút nào mà =))))))