[ĐAM MỸ] ABO NỒNG ĐẬM TIN TỨC TỐ – CHƯƠNG 51
CHƯƠNG 51.
“Bánh ngọt gì vậy? Hoa Thì tò mò ngó nghiêng, nói với Hạ Lăng, “Vị tiểu ca này mua bánh ngọt nào cũng lấy cho tôi một phần như thế!”
“Được, không thành vấn đề a.” Hạ Lăng lại mang một phần bánh ngọt tới, đưa cho Hoa Thì.
Hoa Thì ăn hai miếng, nếm vào giòn tan, đầu lưỡi vẫn lưu lại vị ngọt, nhân tiện nói: “Đúng là rất ngon a.” Nói rồi liền đưa cho Du Chiêu: “Chiêu tổng, cậu cũng tới thử một miếng.”
Du Chiêu không thể không nhận lấy, cắn thử một miếng, chỉ cảm thấy khô cằn, không ngon gì hết.
Hoa Thì uống cafe, nói với Du Chiêu: “Sao vậy? Khó ăn thế sao?”
Du Chiêu lắc đầu một cái, quay đầu nhìn Thang Kha cầm bánh ngọt phải đi. Hai người gật đầu ra hiệu một chút, Thang Kha phất tay nói hai câu liền rời đi.
Du Chiêu nhìn bóng lưng Thang Kha mang bánh ngọt rời đi, cảm thấy rất khó chịu.
Hoa Thì nhìn chằm chằm Du Chiêu, hỏi: “Cậu sao thế?”
Du Chiêu cảm thấy chính mình lòng dạ hẹp hòi, cũng không thể nói rõ ràng tâm tư trong lòng, chỉ có thể đổi đề tài: “Cậu vừa nói cậu cùng ai tốt hơn?”
Hoa Thì cắn bánh ngọt, nói: “Không tốt hơn, cùng lắm là làm tình giỏi hơn.”
“Ai vậy?” Du Chiêu hiếu kì, “Cậu nói tớ cũng quen biết?”
“Cao Bá Hoa a.” Hoa Thì dứt khoát ném ra một cái tên.
Du Chiêu ngẩn ra: “Là gã? Tại sao là gã?”
“Tớ cũng không biết được a.” Hoa Thì nói, “Có thể là duyên phận đi, hai lần say rượu phát bệnh tớ đều gặp hắn.”
Du Chiêu suy nghĩ một chút, nói: “Tin tức tố của các cậu có phù hợp không?”
“Cũng có thể. Chắc 80%, qua loa đi.” Hoa Thì lắc lắc hộp bánh quy, đem bánh quy bị lắc vỡ lấy ra ăn, đặc biệt có hương có vị.
“Bánh quy này ăn ngon như vậy sao?” Du Chiêu nghi ngờ nhìn hắn.
“Rất là thơm.” Hoa Thì dựng ngón cái khen ngợi.
Du Chiêu không biết nói gì, vừa vặn Hoa Thì nhận điện thoại, sau khi cúp máy liền nói với Du Chiêu: “Tớ có việc, đi trước ha.”
Hiện tại Du Chiêu cũng không có tâm tư cùng Hoa Thì tán gẫu kế hoạch du lịch, liền gật đầu. Hoa Thì mở cửa xe thể thao bạc, phóng đi.
Cả ngày Du Chiêu đều cảm thấy không thoải mái, vẫn luôn nhớ tới chuyện bánh quy. Tới khi Thang Kha hỏi y chuyện địa điểm và phương án du lịch, thái độ của Du chiêu cũng hàm hồ: “Không sai biệt lắm. Chờ đêm nay Khuất tổng về nhà tôi sẽ cùng anh ấy thương lượng rồi quyết định.”
Thang Kha nói: “Thật ra ngài quyết định là được. Tôi thấy Khuất tổng đều nghe ngài.”
Du Chiêu không phản đối.
Buổi tối, Khuất Kinh trở về nhà. Ngược lại Du Chiêu cũng không nhắc tới việc du lịch, trong đầu đều nghĩ tới chuyện bánh quy.
Trong lòng Du Chiêu như có một tiểu bánh quy đứng lên, lăn qua lăn lại, xoay một vòng, náo loạn, thật phiền phức.
Khuất Kinh cùng Du Chiêu ăn cơm tối xong liền trở về phòng ngủ. Giống như bình thường, Khuất Kinh ngồi ở bàn làm việc, Du Chiêu ngồi một bên đọc sách, hai người làm việc của mình, không quấy nhiễu lẫn nhau.
Mà Du Chiêu cảm thấy chính mình bị quấy rầy, nhịn không được nói: “Chồng à, anh đừng gõ bàn phím lớn tiếng như vậy!”
Khuất Kinh sửng sốt: “Anh không gõ bàn phím a.”
Du Chiêu không kiên nhẫn: “Là do chuột sao?”
“Ừm…?” Khuất Kinh không rõ, đành gật đầu nói, “Có thể a.”
Vợ đã trách cứ, Khuất Kinh không cần bàn phím không cần chuột, lấy ngón tay thao tác. Thao tác một hồi, Du Chiêu vẫn cảm thấy không thoải mái, chỉ nói: “Có phải anh bị cảm hay không? Hay là viêm mũi?”
“Anh không viêm mũi, cũng không bị cảm.” Khuất Kinh rất mê man, “Tại sao lại hỏi vậy?”
“Vậy sao tiếng hít thở lớn như vậy?”
“?” Khuất Kinh trợn mắt nhìn hoa mân côi của hắn.
Hiện tại hắn rất chắc chắn, ngày hôm trước vợ nói không giận mình là giả.
Du Chiêu tựa hồ cũng phát hiện lời y không có đạo lý, gãi gãi sau gáy, nói: “Ai nha, có lẽ vấn đề là do em.”
Khuất Kinh vội vàng nói: “Không, không, không, tuyệt đối không phải do em. Nhất định là tại anh.”
Du Chiêu nằm ở trên giường, nhìn trần nhà, không nói gì.
Khuất Kinh nỗ lực nhớ lại: Ngày hôm trước tại sao vợ lại tức giận? … A… Là bởi vì mình ra ngoài không báo cáo đúng không? Quả nhiên, vẫn cần phải báo cáo a.
Khuất Kinh nói với Du Chiêu: “Không bằng chúng ta cùng chia sẻ việc đã làm?”
“Cái gì?” Du Chiêu không phản ứng lại, “Chia sẻ công việc?”
“Đúng vậy, anh và Thang Kha đều dùng app này chia sẻ việc đã làm, có vấn đề gì có thể thêm ở mục này, đối phương đều nhìn thấy.” Khuất Kinh lấy điện thoại di động, ngồi xuống bên giường giới thiệu cho Du Chiêu, “Như vậy chúng ta có thể biết được lịch trình của đối phương.”
Du Chiêu dùng tay chống đầu, nằm nghiêng trên giường: “Tại sao đột nhiên đề nghị như vậy?”
“Không phải em không vui sao?” Khuất Kinh ngẩn người, “Bởi vì hôm trước anh ra ngoài mà không nói cho em.”
“Ngày hôm trước?” Du Chiêu có chút không nhớ ra được.
Khuất Kinh nhìn biểu tình Du Chiêu, cảm thấy không giống giả vờ, liền hỏi: “Không phải vì việc ngày hôm trước?”
“Không phải.” Du Chiêu ngồi lại ngay ngắn, nói “Hơn nữa, ai nói với anh là em không vui?”
“Em thậm chí còn chê anh hít thở quá lớn?” Khuất Kinh trợn mắt lên, mặt vô tội.
“Em… Em không phải.” Du Chiêu từ chối thừa nhận chính mình ‘cố tình gây sự’, “Em chỉ là lo lắng anh bị viêm mũi”.
“Anh không viêm mũi.”
“Vậy thì tốt!” Du Chiêu lại nói, “Em… Em có chút tâm thần không yên, là bởi vì… Bởi vì việc đi tuần trăng mật còn chưa quyết định được. Cái đảo kia thật giống như không có gì để chơi.”
“Thì ra là như vậy a?” Khuất Kinh yên tâm, an ủi nói “Thang Kha cũng nói với anh, cái đảo kia chim không thèm ị. Nếu em không thích thì đổi thôi!”
“Em không có không thích.” Du Chiêu suy nghĩ một chút, “Em sợ anh không thích.”
“Em thích thì anh thích.” Khuất Kinh thề son sắt mà nói, “Chúng ta đi chỗ đó. Chim không thèm ị, nhưng chúng ta đi rồi.”
Du Chiêu ngược lại bị chọc cười: “Thật là…”
Khuất Kinh cũng cười, nói: “Cứ quyết định như vậy?”
Du Chiêu suy nghĩ một chút, rồi lại nói: “Hoa Thì hình như đã ngủ với Cao Bá Hoa.”
“Cái gì?” Khuất Kinh có chút giật mình, “Hai người bọn họ? Cao Bá Hoa ‘O’* như vậy… Còn có thể cứng sao?”
(*) Ý nói Cao Bá Hoa ẻo lả điệu đà như omega 🙂
Du Chiêu cũng không tiện nói: “Cái này, nghe Hoa Thì giải thích, chắc là có thể.”
Khuất Kinh lại nói: “Nhưng cũng không phải nghiêm túc đi? Anh thấy bọn họ đều là mỗi người chơi một kiểu.”
“Anh cũng biết?” Du Chiêu hơi kinh ngạc.
“Nhìn ra được!” Khuất Kinh tự tin nói, “Hai người bọn họ đều rất tao.”
Nói đến “rất tao”, Du Chiêu liền nghĩ đến Hạ Lăng “omega rất tao”, trong lòng không thoải mái, chỉ nói: “Hiện tại mọi người không phải đều thích tao sao?”
Khuất Kinh gật đầu nói: “Đúng a. Tao trong tao khí làm cho người yêu thích. Tình dục, chính là tìm sảng khoái! Alpha hay omega, không phải đều dựa vào bản năng để tìm bạn đời sao?”
Du Chiêu nằm lại trên giường, không nói.
Khuất Kinh cũng không phát hiện dị dạng, đè lên người Du Chiêu bắt đầu tìm kiếm bản năng của mình. Du Chiêu dù trong lòng tức giận, rốt cuộc vẫn bị tin tức tố dẫn dắt, sa vào trầm luân.
Chờ sự tình xong xuôi, cơn giận của Du Chiêu cũng tiêu phân nửa. Nhìn Khuất Kinh cũng không giống như có bồ nhí bên ngoài, chỉ sợ chính y đa nghi.
Lại nói, cho dù Khuất Kinh bên ngoài có bồ nhí ___ cũng không tới phiên y nói cái gì, là đạo lý này sao?
Du Chiêu có chút hờ hững lau mồ hôi trên trán.
Khuất Kinh đưa cho y ly nước, nói: “Bổ sung nước nha. Em vừa ra mồ hôi, nước mắt, còn có nước gì nha, đều lưu lại rất nhiều a.”
Du Chiêu đỏ mặt nhận ly nước, uống một hớp lớn.
Khuất Kinh thấy sau khi “xong việc” thái độ của Du Chiêu liền khôi phục, không lại tiếp tục tức giận, bỗng nhiên tỉnh ngộ: Hóa ra hoa mân côi là dục cầu bất mãn a, là giận mình mấy ngày nay không bính em ấy?
Hết chương 51.
Editor: Tùy Tiện
-2 Comments-
Ông nói gà bà nói vịt :v hai người não bổ như nhao :v ôi tình yêu
anh cứ vô tình đạp mìn thế nhờ :v