[ĐAM MỸ] ABO NỒNG ĐẬM TIN TỨC TỐ – CHƯƠNG 50
CHƯƠNG 50.
Sau khi kết hôn tới giờ, sinh hoạt của Du Chiêu có thể dùng hai từ thoải mái để hình dung.
Công tác thong thả, gia đình cũng không cần y phải chú ý gì cả, so với trước khi cưới thư thích hơn nhiều.
Du Chiêu cũng không nghĩ tới chính y có thể trải qua những ngày nhàn nhã như vậy ___ Cho nên rất nhiều omega mới tranh nhau kết hôn sao?
Hiện tại điểm duy nhất Du Chiêu cần bận tâm chính là kế hoạch tuần trăng mật. Vì y nói muốn tới đảo Thiên Nga, Thang Kha sau khi kinh ngạc thì cũng không nói gì thêm, rất nhanh đưa ra mấy phương án. Du Chiêu cầm lịch trình đi hỏi Khuất Kinh. Không ngoài suy đoán, Khuất Kinh nói: “Chuyện này em cứ quyết định là được.”
Du Chiêu ngẫm lại cũng đúng, alpha thường sẽ không đem tâm tư đặt ở mấy vấn đề này. Đây là việc mà người vợ là y phải làm.
Du Chiêu liền thành thành thật thật xem lịch trình, phát hiện đảo Thiên Nga thật sự không phải là một địa phương tốt để tận hưởng tuần trăng mật.
Không chỉ không phù hợp hưởng tuần trăng mật, ngay cả du lịch bình thường thì đây cũng không phải thắng địa. Từ phương án nhìn ra, mấy trò giải trí ở đảo Thiên Nga không có gì nổi bật. Ngoài trừ lặn ngắm cảnh một chút thì không có gì hạng mục nào để an bài thêm. Đại lý du lịch kia chắc cũng đã vắt hết óc, nhưng thoạt nhìn lịch trình cũng không lãng mạn được chút nào.
Bên kia Thang Kha cũng gửi tới phương án du lịch Maldives, tiểu tâm dực dực* đề nghị: “Hòn đảo này cũng rất thích hợp bơi lặn a. Hơn nữa phương diện thiết bị càng thêm hoàn thiện.”
(*) Tiểu tâm dực dực: cẩn thận từng li từng tí
Du Chiêu thở dài một hơi, nghĩ thầm: Tại sao mình lại chọn cái hòn đảo nhỏ chim không thèm ị này? Thật là làm khó người ta.
Nhưng mà, từ khi nghĩ tới Anh Nông đã đáp ứng chính mình đi đảo Thiên Nga, Du Chiêu đối với hòn đảo này sinh ra một loại chấp niệm đặc biệt, coi như là thêm phiền phức cho người khác, y cũng vẫn là không đi không được.
“Chỉ có thể khổ cực đám Thang Kha…” Du Chiêu suy nghĩ một chút, trong lòng lại thoải mái lên, “Hắn từ chỗ chồng mình lấy nhiều tiền lương như vậy mà.”
Du Chiêu liền gửi tin nhắn cho Hoa Thì, muốn hỏi ý hắn. Hoa Thì nhắn lại: “Phương án du lịch tán gẫu trên điện thoại nói rõ ràng như thế nào? Chúng ta vẫn nên gặp mặt đi.”
Du Chiêu suy nghĩ một chút, hai người bọn hỏ quả thật đã lâu không gặp nhau.
“Hẹn ở tiệm cafe đi.” Hoa Thì nói, “Gần đây tớ kiêng rượu.”
Du Chiêu nhìn tin nhắn, giật mình, lập tức gọi điện cho Hoa Thì: “Này, Hoa tổng, cậu vẫn ổn chứ?”
Hoa Thì mơ mơ màng màng nói: “Tốt a. Làm sao vậy?”
Du Chiêu quan tâm nói: “Cậu nói muốn kiêng rượu? Tớ không nhìn lầm đi?”
“Không nhìn lầm a.” Hoa Thì cũng mơ hồ, “Chính là tớ muốn kiêng rượu thôi.”
“Cậu…” Du Chiêu hít một ngụm khí lạnh, “Sẽ không phải bị ung thư gan chứ?”
“…” Hoa Thì cắn răng, “Cậu cái đồ mồm thối.”
Ngoại trừ ung thư gan, Du Chiêu cũng không nghĩ ra được cái gì có thể ngăn cản Hoa Thì uống rượu.
Hoa Thì kiên quyết cúp điện thoại, biểu đạt chính mình đang oán giận. Mà theo lễ phép, Hoa Thì vẫn gửi tin nhắn: “Hẹn chỗ nào?”
Bình thường hẹn Hoa Thì đều ở quán bar, mà bọn y bây giờ một người đã kết hôn một người kiêng rượu, xác thực không thích hợp đi chỗ cũ. Nếu nói tiệm cafe, Du Chiêu quỷ thần xui khiến mà nghĩ tới tiệm cafe Lăng Ngữ. Y trong lòng mang ý đồ xấu gửi địa chỉ quán cafe Lăng Ngữ cho Hoa Thì.
Hoa Thì không nghi ngờ gì, lập tức phóng xe thể thao thời thượng của hắn tới địa chỉ hẹn gặp.
Du Chiêu cũng lái xe tới, trong lòng nhảy rầm rầm.
Nói thật, Hạ Lăng ban đầu chỉ thử câu dẫn Khuất Kinh bị Du Chiêu bắt gặp một lần. Sau đó, Hạ Lăng cũng không xuất hiện trước mặt Du Chiêu nữa. Sau khi Khuất Kinh cùng Du Chiêu kết giao, có mấy lần Du Chiêu bóng gió thăm dò đều không cảm thấy có vấn đề gì. Có thể mấy ngày trước nhìn thấy Khuất Kinh mang đồ ở tiệm cafe Lăng Ngữ về, Du Chiêu lại bắt đầu cảm thấy không thoải mái.
Đây chính là kì quái.
Du Chiêu cảm thấy chính mình như vậy là không đúng, nhưng dù sai, y vẫn thuận theo bản năng chạy tới.
Du Chiêu tới bên ngoài tiệm cafe, chỉ thấy một chiếc xe thể thao lòe lòe tỏa sáng dưới ánh mặt trời, liền biết Hoa Thì đã đến. Du Chiêu đi vào tiệm cafe, bên trong trang hoàng tinh xảo, tường gạch đỏ, ghế tựa nghệ thuật, cây nhỏ xinh xắn, cảm giác rất thanh tân.
Hạ Lăng đứng ở đàng kia, dáng dấp vẫn như trước kia, mi thanh mục tú, là một thanh niên rất dễ nhìn.
Hạ Lăng thấy Du Chiêu, khẽ cười: “Hoan nghênh quang lâm.”
“Cậu đã đến rồi!” Hoa Thì ngồi trong góc vẫy tay với Du Chiêu, “Lại đây!”
Đối với hành vi hô to gọi nhỏ nơi công cộng, Du Chiêu bất giác cau mày nhưng vẫn đi tới. Du Chiêu vừa mới ngồi xuống, Hoa Thì nhỏ giọng: “Cậu xem, ông chủ tiệm cafe có phải là cái tên omega rất tao không?”
Du Chiêu hơi kinh ngạc: “Cậu còn nhớ hắn?”
“Khẳng định.” Hoa Thì lật menu, “So với tớ tao không ít hơn bao nhiêu.”
Du Chiêu hỏi: “Ít đồ uống quá không chọn được?”
Hoa Thì nói: “Tớ cũng không biết gọi gì. Thật ra tớ cũng không thích uống cafe!”
“Đúng vậy.” Du Chiêu nói, “Không phải cậu thích uống rượu sao? Sao lại muốn kiêng?”
“Bất thường!” Hoa Thì vỗ bàn, nháy mắt, “Cửa sau gặp tặc.”
“Cửa sau gặp tặc?” Du Chiêu không rõ, “Là ý trên mặt chữ? Hay cậu đang khai hoàng khang**?”
(**) Khai hoàng khang: chuyện cười có nội dung liên quan tới tình dục
Hoa Thì thả menu xuống, vô cùng thần bí mà nói: “Lần trước tớ tưởng Thang Kha làm tớ, kết quả không phải, đúng không?”
“Đúng.”
“Sau đó, có một ngày tớ uống nhiều…”
“Cậu không phải người không cẩn thận như vậy a.” Du Chiêu kinh ngạc.
“Đúng.” Hoa Thì đáp, “Tớ cùng một nhóm bạn, uống nhiều rổi, khi tỉnh lại, liền chỉ này… Cái kia!”
Du Chiêu nghe được tê cả da đầu: “Đây là… Có quỷ đi?”
“Chiêu tổng, phải tin tưởng khoa học!” Hoa Thì không vui “sách” một tiếng.
Du Chiêu liền hỏi: “Vậy khoa học giải thích hiện tượng này sao?”
“còn thật sự giải thích.” Hoa Thì trả lời, “Tớ bị bệnh.”
Du Chiêu mở to hai mắt: “Bệnh gì?”
“Tuyến thể của tớ xảy ra vấn đề.” Hoa Thì sờ sờ sau gáy, “Tớ uống rượu sẽ so với bình thường tao gấp mười lần, thấy ai cũng muốn phát tình.”
Du Chiêu kinh hãi biến sắc: “Cậu là omega, làm sao được?”
“Ngày 1 tháng 7 âm lịch không thuận, cuối cùng cũng bị nghiệp quật.” Hoa Thì buông tay. (chỗ này dịch bừa T^T)
Du Chiêu nghe vậy thái dương nhảy thình thịch: “Tớ thấy bệnh này của cậu phải chữa a!”
“Bác sĩ nói trước mắt không có cách nào, chỉ có thể để tớ uống thuốc ức chế. Dùng thuốc ức chế rồi sẽ không phát tình nữa.” Hoa Thì nói, lắc đầu thở dài, “Tớ làm sao có thể dùng thuốc ức chế? Kia khác nào thái giám đâu? Cho nên, tớ quyết định kiêng rượu.”
Du Chiêu vẫn rất lo lắng: “Vậy ngày đó người ngủ cùng cậu là ai? Đã tìm được chưa? Không mắc bệnh gì chứ?”
“Khỏe mạnh.” Hoa Thì nói, “Thật ra người này cậu cũng biết___”
“Hả?” Du Chiêu hơi kinh ngạc.
“Thang Kha?” Hoa Thì bỗng nhiên kêu lên.
“Thang Kha?!” Du Chiêu càng thêm kinh ngạc.
Hoa Thì là nhìn phía sau lưng Du Chiêu, chỉ vào đối phương nói: “Sao anh lại ở đây?”
Du Chiêu nghiêng đầu theo hướng Hoa Thì chỉ, quả nhiên nhìn thấy Thang Kha.
Thang Kha cười nói: “Chiêu tổng, ngài cũng ở đây sao?”
Du Chiêu nói: “Ừm. Trùng hợp như thế?”
“Há, là như vậy.” Thang Kha nói, “Khuất tổng thích ăn bánh ngọt ở đây, bảo tôi đến mua.”
Nụ cười Du Chiêu đọng lên trên môi: “Úc, vậy cũng được a.”
Hết chương 50.
Editor: Tùy Tiện
-0 Comment-