[ĐAM MỸ] ABO NỒNG ĐẬM TIN TỨC TỐ – CHƯƠNG 49
CHƯƠNG 49.
Ngày thứ hai Khuất Kinh liền để Thang Kha tìm đại lý du lịch đặt vé: “Sau đó, tôi để vợ tôi liên hệ với cậu a!”
Thang Kha nghĩ thầm: Không phải ngài bảo tôi cút xa vợ ngài một chút sao?
“Được, ông chủ.” Thang Kha bình tĩnh đáp lại.
Vì vậy Thang Kha liền liên lạc với Du Chiêu, hỏi yêu cầu của y. Du Chiêu cũng không biết mình có nhu cầu gì, liền nói: “Đơn giản là được. Khuất tổng trở về còn phải công tác nữa.”
Thang Kha: “Được, trước tiên tôi tìm mấy gói du lịch rồi sẽ liên hệ lại với ngài.”
Du Chiêu đối với tuần trăng mật hay lễ cưới một chút cảm giác cũng không có. Lại nhìn đống valy trong phòng, chỉ muốn thừa dịp cuối tuần ở nhà chỉnh lại hành lí của mình.
Hôm nay đúng là cuối tuần. Khuất Kinh đi ra ngoài, Du Chiêu chưa từng hỏi hắn đi cùng ai, đi chỗ nào. Mà Thang Kha, vốn muốn đi bơi lại bị Khuất Kinh giao việc: “Công việc cuối tuần này của tôi cậu an bài xong liền thay vợ chồng tôi tìm phương án du lịch đi?”
Du Chiêu một mình ở nhà, đầu tiên là thu thập đồ vật từ Du gia chuyển tới.
Đồ đặc của y không nhiều, đồ linh tinh lại càng ít, lăn qua lộn lại lại nhìn thấy một quyển album cũ. Y cũng không quá nhớ mình từng có. Dù sao, rất lâu rồi y cũng không xem lại.
Mở album ra, liền thấy từng tầm hình ố vàng cũ kĩ.
Không có bất kì người Du gia nào.
Chỉ có Anh Nông và y.
Du Chiêu chợt nhớ, trước kia mình theo sau lưng Anh Nông, hỏi: “Ba ba, tại sao các bạn học khác có thể đi du lịch?”
Anh Nông một bên vừa phơi quần áo, vừa nói: “Hai năm nữa liền dẫn con đi du lịch đảo Thiên Nga, có được không?”
Du Chiêu nâng mặt, gật gật đầu, nhìn đôi mắt uể oải của Anh Nông, nửa ngày sau lại nói: “Thật ra cũng không phải con rất muốn đi.”
“Hả?” Anh Nông cúi đầu nhìn Du Chiêu.
Du Chiêu giương khuôn mặt tròn, thành thật nói: “Không đi cũng không sao. Thật ra con không muốn đi du lịch. Ở nhà cùng ba ba rất tốt.”
Anh Nông chậm rãi ngồi xổm xuống, sờ sờ mặt Du Chiêu, nói: “Con đứa bé này, chưa bao giờ dám mở miệng nói chính mình muốn cái gì, có đúng không?”
Tiểu Du Chiêu non mềm nhíu nhíu mi tâm, Anh Nông vuốt ve chân mày nhăn nhúm của tiểu Du Chiêu, nói: “Ba ba sẽ dẫn con đi.”
Đáng tiếc, Anh Nông cũng không thể thực hiện lời hứa của chính mình.
Du Chiêu cũng không trách hắn, rốt cuộc vẫn là câu nói kia: “Không đi cũng không sao.”
Ở nhà cùng ba ba cũng rất tốt…
Gió lay động trong sân, Du Chiêu nhớ tới bóng lưng phơi quần áo của Anh Nông.
Rất lâu rồi y không nhớ lại những chuyện đã qua.
Con người vẫn luôn tiến lên phía trước…
Thế nhưng…
Du Chiêu nhắn tin cho Thang Kha: “Cậu hỏi xem có thể lên hành trình du lịch riêng tới đảo Thiên Nga không?”
Thang Kha nói: “Tôi thấy không phải vấn đề lớn.”
Thang Kha cũng dựa vào bản năng, ông chủ nói “Có thể… À”, liền đáp lại “Tôi thấy không có vấn đề gì lớn”. Thực tế, Thang Kha ngay cả đảo Thiên Nga là gì cũng không biết, nhưng nói chung cứ đáp ứng trước, có vấn đề lại nói sau.
Thang Kha lại hỏi: “Quốc gia nào?”
Du Chiêu trả lời: “Đông Nam Á.”
Thang Kha hơi kinh ngạc, không nghĩ tới Du Chiêu muốn đi Malaysia hưởng tuần trăng mật. Đại lý du lịch bên kia cũng rất kinh ngạc, muốn xác nhận lại với Thang Kha: “Là đảo Thiên Nga ở Đông Nam Á? Không phải đảo Thiên Nga ở Pháp?”
Thang Kha cười nói: “Phải a… Bất quá, so với đảo Thiên Nga ở Paris kia phải có cái gì hơn đi?”
Đại lý du lịch: “Đảo Thiên Nga ở Đông Nam Á này thật ra là địa phương rất ít người lưu ý, bản đồ thế giới còn không có đảo này đâu. Nhưng mà lại khá nổi tiếng đối với những người yêu thích bơi lặn. Ông chủ của ngài có phải muốn lập hành trình bơi lặn tình nhân hay không?”
Thang Kha suy nghĩ hồi lâu, nói: “Tôi để ông chủ liên hệ trực tiếp với anh, thế nào?”
Yêu cầu của Du Chiêu cũng không nhiều lắm, y chỉ mơ mơ màng màng mà nhớ tới ba ba từng nói về một địa phương như thế. Còn cụ thể muốn thế nào? Y không rõ.
“Tùy tiện đi.” Du Chiêu một bên sắp xếp đồ đạc, một bên nói, “Thế nào cũng được.”
Mà đối phương sợ nhất chính là khách hàng “Tùy tiện, thế nào cũng được.”
Bởi vì hắn cảm thấy, phương án đưa ra không thể thật sự “tùy tiện”.
Du Chiêu ở nhà sắp xếp đồ đạc tới giữa trưa mới xong. Giờ trưa, Khương Tuệ Tức liền gọi Du Chiêu xuống ăn cơm. Du Chiêu theo thường lệ lung tung khen một câu: “Cơm này thoạt nhìn rất thơm.”
Khương Tuệ Tức lại nói: “Thơm thì có ích gì? Con trai ta cũng không trở về nhà ăn.”
“Vâng.” Du Chiêu nói, “Không có cách nào, anh ấy bận mà. Nhưng trong lòng vẫn thích cơm mẹ nấu.”
Khương Tuệ Tức lại cười nói: “Vẫn là Chiêu Nhi dẻo miệng.” Nói rồi gắp rau cho Du Chiêu, hỏi: “Đúng rồi, Kinh Nhi đi chỗ nào?”
Du Chiêu cũng mơ mơ màng màng: “Có thể là đi công tác? Hoặc là hẹn bạn bè ạ.”
Khương Tuệ Tức ngẩn ra: “Làm sao? Nó không báo cáo với con sao?”
“Báo cáo?” Du Chiêu ngẩn người, “Cái này không cần thiết đi?”
Thời đại này, ông chủ còn phải báo cáo lịch trình sao?
Khương Tuệ Tức lại nói: “Bây giờ con gọi điện, hỏi nó một chút!”
Du Chiêu đành phải cầm điện thoại lên, mở handsfree.
Điện thoại reo một chút liền thông, bên kia truyền đến thanh âm của Khuất Kinh, còn rất vang dội: “Vợ a!”
Du Chiêu liếc mắt nhìn Khương Tuệ Tức, Khương Tuệ Tức dùng khẩu hình nói: “Hỏi nó chết ở đâu rồi?”
Du Chiêu nuốt nước miếng một cái, nói: “Anh… Anh chết ở đâu rồi…” Cuối cùng, Du Chiêu cảm thấy ngữ khí của mình vô lễ, liền thêm một câu: “Chồng.”
Mà Khuất Kinh vừa nghe lời này liền tê cả da đầu. Ngữ khí Du Chiêu càng mềm mại, Khuất Kinh càng sợ. Khuất Kinh liền nói: “Anh ở bên ngoài cùng khách hàng uống cafe đây!”
“Ồ.” Du Chiêu gật đầu, “Buổi trưa uống cafe? Ăn cơm chưa?”
“Không, anh ăn bánh quy ở tiệm cafe.” Khuất Kinh nói.
Du Chiêu nói: “Vậy dạ dày có không thoải mái không?”
Khuất Kinh dưới sự dò hỏi của Du Chiêu cũng cảm thấy không thoải mái, liền nói: “Anh… Anh hiểu rồi!” Khuất Kinh vội vàng nói, “Anh lập tức về nhà ăn cơm.”
“A?” Du Chiêu mờ mịt, “Không phải anh đang tiếp khách hàng à?”
“Không, anh lập tức trở về.”
Du Chiêu nói: “Không sao, anh nên tiếp khách hàng trước đi. Chậm rãi uống cafe.”
Khuất Kinh nghĩ thầm: Mình sẽ không trúng kế! Vợ nhất định là đang tức giận, em ấy đang thăm dò mình!
“Bây giờ anh sẽ trở về!” Khuất Kinh nói, “Vợ à, em phải tin tưởng anh!”
Du Chiêu nghe không hiểu: “Hả?”
Khuất Kinh cảm thấy, một âm cuối này giương lên có chút giống ý tứ hàm xúc như thái hậu đang chất vấn tiểu thái giám trong phim truyền hình, cảm giác như giờ tử hình sắp đến, nhanh chóng bỏ lại Cao Bá Hoa, sải bước đi ra ngoài.
Cao Bá Hoa đứng lên, vội vàng đuổi theo: “Này, đại ca! Đại ca! Anh đi chỗ nào a!”
Khuất Kinh một bên ôn ôn nhu nhu “Vợ ơi, bye bye”, quay đầu lại liền lạnh mặt nhìn Cao Bá Hoa: “Ta không phải anh của ngươi. Lần này gặp mặt, không vì cái gì khác, chỉ muốn nói ngươi cút xa vợ của ta một chút.”
Cao Bá Hoa nhún vai: “Mọi người đều là người làm ăn, lui tới xã giao là chuyện rất bình thường. Lẽ nào anh vẫn vì chuyện năm xưa mà canh cánh trong lòng?”
Khuất Kinh nói: “Ta không biết chuyện cũ năm xưa là gì. Ngươi nói đúng, chuyện đã xảy ra nhiều năm, rốt cuộc nội tình là gì ta cũng không rõ ràng. Nói chung, gia đình của ta rất hạnh phúc, rất mỹ mãn, không hy vọng bất cứ người nào tới quấy rầy.”
“Anh không cân nhắc kĩ một chút sao?” Cao Bá Hoa nói, “Cao gia cũng sẽ không bạc đãi anh. Anh chỉ cần quay về thì chính là đại thiếu gia rồi!”
Khuất Kinh cười nói: “Ta ở Khuất gia không phải cũng là đại thiếu gia sao?”
Cao Bá Hoa muốn nói “Khuất gia sao có thể đánh đồng với Cao gia”, nhưng ngại mặt mũi đối phương tự nhiên sẽ không nói ra.
Khuất Kinh quay người, vội vàng rời đi. Vội vàng trở lại Khuất gia, đến trước mặt Du Chiêu, thật sự một chút phong phạm đại thiếu gia cũng không có, vẫn luôn dụ dỗ Du Chiêu nói chuyện.
Du Chiêu cảm thấy kì quái, liền hỏi Khuất Kinh: “Anh làm sao vậy?”
Khuất Kinh lại hỏi: “Em làm sao vậy?”
Du Chiêu nói: “Không có gì nha.”
Khuất Kinh tỉ mỉ quan sát Du Chiêu, phát hiện y xác thực không có gì mới thở phào nhẹ nhõm: “Không có không vui đi?”
“Em không vui?” Du Chiêu ngơ ngác, “Không vui cái gì?”
“Liền… Anh chạy đi gặp khách hàng mà không có nói cho em a.” Khuất Kinh đáp.
Du Chiêu nở nụ cười, nói: “Này có gì mà không vui? Anh vội như vậy, mỗi ngày gặp mười khách hàng, vậy một tuần không phải báo cáo em bảy mươi lần? Cái này chính là không nói đạo lý. Nếu như vậy, em gặp khách hàng cũng phải báo cho anh, vậy chúng ta không cần làm việc, mỗi ngày báo cáo cho nhau cũng đủ bận rộn.”
Khuất Kinh yên tâm, vừa cười nói: “Bánh quy của tiệm cafe rất ngon, anh mang về cho em, em nếm thử xem.”
Nói rồi Khuất Kinh lấy ra một hộp giấy nhỏ, trên hộp in dòng chữ “Tiệm cafe Lăng Ngữ” ___ Du Chiêu nghĩ tới, đây không phải tiệm cafe của Hạ Lăng mở sao?
Nghĩ tới Hạ Lăng, nụ cười của Du Chiêu đọng lại trên môi, chậm rãi quay mặt sang, nói: “Em vừa mới ăn no, không thấy ngon miệng.”
Khuất Kinh tỉ mỉ quan sát sắc mặt Du Chiêu, nói thầm: Vợ nói em ấy không hề tức giận, mình nên tin hay không đây?
Hết chương 49.
Editor: Tùy Tiện
-2 Comments-
Ngày ngày hốt hoảng sợ vợ giựn
anh đen vcl luôn đó anh 🤣