[ĐAM MỸ] ABO NỒNG ĐẬM TIN TỨC TỐ – CHƯƠNG 12
CHƯƠNG 12.
Khất Kinh lấy xe đưa Du Chiêu về.
Trong xe rất yên tĩnh, Khuất Kinh định mở nhạc để không khí đỡ xấu hổ nhưng lại cảm thấy không cần thiết, bèn chuyển qua nói chuyện phiếm với Du Chiêu: “Cậu cảm thấy cha mẹ tôi thế nào?
Du Chiêu ngồi cạnh ghế lái, liếc mắt nhìn Khuất Kinh, chỉ nói: “Bác trai bác gái đều rất tốt.”
Khuất Kinh lại cười nói: “Cậu thích yên tĩnh, chẳng lẽ không chê mẹ tôi ồn ào? Hơn nữa cũng không cảm thấy cha tôi đối với cậu trách móc nặng nề?”
Du Chiêu ngơ ngác, nói: “Không có.”
“Thật không?” Khuất Kinh nói, “Cậu có thể nói thật với tôi.”
“Tôi nói thật mà.” Du Chiêu đáp.
Khuất Kinh nhún nhún vai, im lặng điều khiển vô lăng.
Du Chiêu nghiêng đầu, liếc mắt dò xét nhìn Khuất Kinh một cái, biết Khuất Kinh nghĩ gì, liền thở dài một hơi, giải thích: “Nếu như anh biết cách người nhà tôi đối xử với tôi như thế nào, anh sẽ hiểu ___ Cả cha và mẹ anh đều có tính cách ôn hòa, tôi thật sự không thể có thành kiến gì với họ cả.”
Đề tài này gợi lên hứng thú của Khuất Kinh.
Khuất Kinh vỗ vỗ vô lăng, hỏi: “Người nhà cậu đối xử với cậu như thế nào?”
“Chẳng lẽ anh chưa từng nghe qua sao?” Du Chiêu hỏi.
Bọn họ gặp mặt qua môi giới, cũng đều là người làm ăn thành thục, không thể không nghe qua tình huống gia đình đối phương.
“Người khác có nói nhiều hơn nữa cũng đều là truyền miệng, không bằng được một câu thực tế của cậu.” Khuất Kinh nói.
Du Chiêu có chút bất đắc dĩ, y không quá nguyện ý cùng người khác đề cập tới tình huống gia đình mình ___ nhưng Khuất Kinh không nằm trong số này. Y chủ động nói tới chuyện này, bởi y biết chính mình nếu muốn kết hôn với Khuất Kinh, chuyện như vậy không thể giấu. Cho dù y không muốn nói, cũng phải nói rõ ràng cho Khuất Kinh.
“Chuyện là, ba ruột tôi là một omega vô danh. Người cha alpha còn lại chính là Du Hải, cũng được xem là có chút tiếng tăm…”
“Ồ, như vậy cũng không phải là có một chút thôi đâu.” Khuất Kinh nói, “Người ở đây ai mà không biết tới ông ta chứ?”
“Chắc vậy.” Trong giọng nói của Du Chiêu không hề tự kiêu, “Ba ruột của tôi ở chung với Hải tổng nhiều năm nhưng vẫn luôn không kết hôn. Sau đó Hải tổng cùng Đoạn Khách Nghi có gia cảnh không tồi kết hôn. Đoạn Khách Nghi có một người con trai là Du Ung. Hắn cũng làm việc ở Du thị giống như tôi. Những chuyện này chắc anh đều biết nhỉ?”
“Vậy ba ruột của cậu đâu?” Khuất Kinh hỏi.
Ánh mắt Du Chiêu buồn bã: “Ông ấy đã qua đời từ rất lâu rồi.”
Thực ra Khuất Kinh đúng thật là đã từng nghe qua. Ba ruột của Du Chiêu là Anh Nông, là người yêu từ thời đại học của Du Hải. Sau này khi Du Hải đi làm thì được Đoạn tổng nhìn trúng, ông ta bỏ rơi Anh Nông, kết hôn với con trai của Đoạn tổng là Đoạn Khách Nghi. Lúc Anh Nông bị bỏ rơi thì đã mang thai, nhưng ông vẫn cắn răng chịu đựng sinh Du Chiêu ra. Lúc Du Chiêu mười lăm tuổi, Anh Nông qua đời vì bệnh.
Xét thấy Du Chiêu lúc đó còn chưa trưởng thành, tòa án để Du Hải nuôi nấng Du Chiêu. Đoạn Khách Nghi cho dù không muốn nhưng vẫn phải đón Du Chiêu vào cửa nhà họ Du, bằng không chính là phạm pháp.
“Ba của cậu an táng ở nơi nào?” Khuất Kinh hỏi, “Tìm một ngày chúng ta cùng đi viếng ông ấy ___ Tôi muốn nhìn thấy ba ruột của cậu.”
Du Chiêu ngơ ngác, nửa ngày lại nói: “Đúng rồi, có phải anh cũng muốn gặp Hải tổng cùng Đoạn Khách Nghi không?”
“Nên gặp.” Khuất Kinh nói, “Cậu sắp xếp đi.”
Du Chiêu suy nghĩ một chút, nói: “Ý của anh là, chúng ta bàn chuyện kết hôn?”
Khuất Kinh nở nụ cười: “Không phải sao?”
Du Chiêu giật mình.
Khuất Kinh lại nói: “Sao thế? Không giống mong muốn của cậu ư?”
Du Chiêu lại nói: “Không, anh cho rằng tôi muốn cái gì?”
“Không biết, chắc là cậu muốn từ từ rồi đến. Trước tiên hẹn hò, xem phim, ăn cơm… Tìm hiểu lẫn nhau… Lãng mạn a…”
“Không cần.” Du Chiêu nói.
“Vậy thì tốt.” Khuất Kinh nói, “Cậu không cảm thấy chúng ta phát triển quá nhanh là được.”
Trong lòng Du Chiêu thầm nghĩ: Nhanh mới tốt.
Khuất Kinh vẫn rất chuyên chú lái xe.
Tâm trạng Du Chiêu vẫn có chút ngờ vực: “Nhưng mà, sao anh lại vội vàng quyết định kết hôn với tôi như vậy?”
“Vậy tại sao cậu lại vội vàng muốn kết hôn với tôi?” Khuất Kinh hỏi ngược lại.
Du Chiêu không trả lời, chỉ nói: “Lời này anh không nên hỏi tôi.”
“Tại sao?”
Du Chiêu muốn nói: Anh là lựa chọn tốt nhất của tôi, mà tôi không nhất định là lựa chọn tốt nhất của anh.
Nhưng y biết, những lời này nói ra sẽ khiến người ta mất hứng. Nói chuyện với khách hàng, vẫn phải có chút kỹ xảo mới được.
Vì vậy, y nói: “Bởi vì anh rất ưu tú.”
Khuất Kinh nở nụ cười: “Cậu cũng rất ưu tú.”
Du Chiêu hờ hững nói: “Cảm ơn anh, tôi đến rồi.”
Khuất Kinh nhẹ nhàng xoa xoa sau gáy Du Chiêu.
Du Chiêu phản xạ có điều kiện mà giật mình: “Anh đừng tới nữa.”
“Tôi không có ý đó.” Khuất Kinh bất đắc dĩ cường điệu chính mình ‘không phải người tùy tiện’, nói: “Tôi chỉ muốn hôn em thôi.”
Nói rồi hắn đỡ sau gáy Du Chiêu, dịu dàng hôn xuống.
Hết chương 12.
Editor: Tùy Tiện
-1 Comment-
Ai chà hai người nhanh quá theo k kịp luông 😂