[ĐAM MỸ] ABO NỒNG ĐẬM TIN TỨC TỐ – CHƯƠNG 10
CHƯƠNG 10.
Hoa Thì quỳ lạy, không phản bác được luôn đấy.
“Nể. Hai người các cậu đúng là trời sinh một cặp. Chúc hai người trăm năm hảo hợp!”
Du Chiêu tự động bỏ qua ý tứ giễu cợt của Hoa Thì, nói: “Được rồi, tớ không nói chuyện với cậu nữa, một lát còn phải đi gặp khách hàng.”
Hoa Thì lắc đầu nói: “Ông cha alpha kia của cậu căn bản là không đáng tin. Ông ta kì thị omega, chắc chắn sẽ không để cậu thừa kế gia nghiệp, cậu kết hôn rồi thì lại càng không, mà sao cứ cố gắng làm việc cho ông ta vậy?”
“Tớ không vì ông ta.” Du Chiêu hờ hững đáp.
Thực tế khách hàng lần này của Du Chiêu không hề liên quan tới Du thị, người y muốn gặp là Cao Bá Hoa. Lúc Du Chiêu gặp Cao Bá Hoa ở Mỹ đã có tính toán muốn thông qua gã tặng cho Khuất Kinh một hợp đồng lớn, hiện tại cũng không hề thay đổi.
Thế nên khi Phùng Vệ Đình cho y biết Cao Bá Hoa vừa trở lại Trung quốc thì đã lập tức liên hệ với gã, hẹn cùng nhau ăn cơm. Điểm hẹn được đặt tại một nhà hàng cao cấp, Du Chiêu đến có chút sớm ___ nhưng không sao, y nên làm thế, vì đối phương là khách hàng a.
Cao Bá Hoa cũng không làm cao, đến rất đúng giờ. Lần này không phải là sơ mi gắn kim cương đắt tiền, gã chỉ mặc một chiếc áo len dệt cổ tròn, chân mang giày thể thao, thoạt nhìn giống như một thiếu niên đang đi chạy bộ chứ không phải tổng giám đốc của tập đoàn lớn.
“Mời Cao tiên sinh ngồi.” Du Chiêu đứng dậy muốn kéo ghế giúp gã.
Cao Bá Hoa cười: “Không, dừng, anh đứng yên đó!”
Du Chiêu ngẩn ra, nhưng vẫn làm theo lời gã đứng nguyên tại chỗ.
Cao Bá Hoa lập tức kéo ghế giúp y: “Nên là alpha kéo ghế giúp omega mới đúng.”
Du Chiêu đáp: “Cảm ơn Cao tổng, nhưng tôi không cần chăm sóc đặc biệt tới vậy đâu.”
“Không có gì.” Cao Bá Hoa nói, “Chỉ là thói quen muốn săn sóc cho omega của tôi mà thôi, không phải đối đãi đặc biệt với anh đâu.”
Du Chiêu cũng cười, gật đầu nói: “Cao tổng thật sự có phong độ.”
“Coi là vậy đi.” Cao Bá Hoa nhún vai, “Được rồi, anh nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”
Du Chiêu nói: “Cao tổng quả nhiên là người sảng khoái, vậy tôi cũng nói thẳng, tôi tới là vì chuyện đầu tư giữa quý công ty và tập đoàn Kinh Môn.”
“Ồ, là việc này à.” Cao Bá Hoa gật gật đầu, nói, “Nhưng anh là người nhà họ Du, quan tâm tới chuyện làm ăn của Kinh Môn làm gì chứ?”
“Tôi và Khuất tổng của Kinh Môn…” Trong lòng Du Chiêu lắc lắc, ngoài miệng chỉ đơn giản nói, “Là bạn bè.”
“Ồ.” Cao Bá Hoa gật đầu, “Vậy anh thật sự là một người bạn tốt.”
Miệng lưỡi Du Chiêu cảm thấy đắng chát nhưng ngoài mặt vẫn phải tươi cười: “Tất nhiên, có tiền hoa hồng mà.”
Cao Bá Hoa cụng ly với Du Chiêu, cười: “Chiêu tổng nói chuyện cũng rất sảng khoái a!”
Du Chiêu cùng Cao Bá Hoa nâng ly, khẽ chạm, uống rượu. Hai người bàn luận vui vẻ, còn hẹn lần tới sẽ hẹn cả Khuất Kinh, tất cả cùng bàn chuyện làm ăn.
Du Chiêu rất có niềm tin, bất giác cảm thấy vui vẻ, sau khi tạm biệt Cao Bá Hoa cũng không về mà tới nhà Hoa Thì.
Hoa Thì nhìn cả người y sực nức mùi rượu, bịt chặt mũi: “Bàn chuyện làm ăn là cứ phải uống rượu à?”
Du Chiêu lạnh nhạt nói: “Chỉ cần bên A* nói, uống cái gì cũng có thể.”
(*) Bên A: thường chỉ bên mua trong hợp đồng.
Nói xong liền tự nhiên mà tắm rửa luôn ở nhà Hoa Thì, gột sạch mùi rượu. Tắm xong, Du Chiêu đổi một bộ quần áo sạch sẽ khác rồi đi tới phòng khách, Hoa Thì đang ngồi chơi game, thấy Du Chiêu đi ra liền liếc mắt một cái: “Bàn luận thế nào rồi?”
“Rất tốt.” Du Chiêu nói, “Là hợp đồng rất lớn đó, giá trị đều tính bằng trăm triệu.”
Hoa Thì lại cười: “Vậy thì cũng liên quan gì tới cậu đâu.”
Du Chiêu: “…” Không phản bác nổi.
Đúng vậy, có liên quan gì tới y đâu cơ chứ?
Ngay cả chuyện y giúp đỡ việc làm ăn của Du thị còn chẳng liên quan tới y thì nói chi là giúp cho người có quan hệ mờ ám với mình?
Du Chiêu lại cầm di động lên xem tin nhắn mà Khuất Kinh đã gửi: ‘Hội quán Lâm Thủy, A788’.
Du Chiêu có chút sầu não: “Nếu tớ mà đến, có phải sẽ bị xem thành bạn chịch không?”
“Vậy phải xem cậu có bản lĩnh không. Bạn chịch được ‘thăng cấp’ cũng không phải chuyện gì lạ.” Hoa Thì phân tích một cách đơn giản, “Hơn nữa độ phù hợp của hai người rất cao, tỷ lệ thành công chắc chắn là có. Alpha đều là động vật dễ bị kích thích, chỉ cần cậu khiến hắn nổi lên thú tính, nhất thời kích động mà đánh dấu mình thì không phải là xong rồi sao?”
Ở phương diện này Hoa Thì cực kì dày dạn kinh nghiệm, nói tới rõ ràng mạch lạc, Du Chiêu cảm thấy cũng rất có lý, liền hỏi: “Vậy tớ nên làm thế nào?”
“Chịch a!” Hoa Thì dũng cảm nói, “Lừa chịch!”
Hoa Thì suy nghĩ một chút, dứt khoát vứt trò chơi sang một bên, nói: “Tớ đề cử cho cậu một cái chiến y!”
Hoa Thì nói xong liền chạy vào phòng ngủ lấy ra một bộ đồ lót tình thú còn mới tinh: “Tớ còn chưa được mặc đâu! Cho cậu đó! Hy vọng có thể giúp cậu phát huy.”
Du Chiêu nghe Hoa Thì ba hoa chích chòe, có chút hiếu kì liền mở ra, nhìn chằm chằm bộ đồ lót kia, nhíu chặt lông mày nói: “Cái này bị rách rồi.”
Hoa Thì sách một tiếng: “Đây là hàng thiết kế, có hiểu hay không?”
“Vì cái quái gì mà nơi đó của O có điểm nổi lên?” Du Chiêu đối với thiết kế phản nhân tính này rất là nghi ngờ.
Hoa Thì nói: “Cái này là tình thú!”
Du Chiêu lại nói: “Tớ cảm thấy nó đi ngược lại cấu tạo cơ thể.”
Hoa Thì tức giận nói: “Cậu nghiêm túc nhàm chán như vậy thì làm sao có thể khiến alpha đối với cậu muốn mà không ngừng được hả!”
Lời uy hiếp này ngược lại chọt trúng tử huyệt của Du Chiêu.
Du Chiêu nhận lấy chiến y.
Thế nhưng đến ngày thứ hai khi Du Chiêu mặc thử, y phát hiện chiến y này cực kì không thoải mái, muốn từ bỏ. Y gửi tin nhắn cho Hoa Thì: ‘Cậu thật sự cảm thấy loại y phục này để cho người mặc hả?’
‘Không sao đâu, nhịn một chút, rất nhanh sẽ được cởi ra thôi.’ Hoa Thì an ủi nói.
Du Chiêu chỉ có thể nghe theo, bên ngoài âu phục đứng đắn, bên trong mặc đồ lót dị hợm, tự mình lái xe tới hội quán Lâm Thủy.
Dọc đường đi, mặc dù ngồi trên ghế nêm êm ái nhưng Du Chiêu có cảm giác mông mình muốn nở hoa luôn rồi, cực kì cực kì khó chịu: “Không biết là tình thú hay hình cụ nữa đây?”
Thật vất vả mới tới được hội quán Lâm Thủy, nơi này muốn vào cần có thẻ hội viên thế nên Du Chiêu vừa vào cửa đã thấy quản lý tiến đến, cười nói: “Xin hỏi, ngài có hẹn trước không ạ?”
Du Chiêu nói: “Có. Khuất Kinh, phòng A788.”
“Vâng, mời ngài đi theo tôi.” Quản lý lập tức dẫn đường cho y.
Du Chiêu vừa đi vừa oán hận, thứ quần lót này quả thực là yêu tinh hại người, đợi khi vào phòng nhất định phải cởi ra. Nếu Khuất Kinh không chịu thì y cũng sẽ tự cởi, quá tra tấn.
Nhưng ở đời biết đâu chữ ngờ ___ A788 không phải phòng nghỉ, mà là phòng ăn riêng.
Ngồi cùng với Khuất Kinh còn có hai vị trưởng bối đang cười thật tươi nhìn y.
Vừa nhìn thấy Du Chiêu vào cửa, Khuất Kinh đứng lên, giới thiệu: “Cha, mẹ, đây là Du Chiêu, đối tượng mà con đã nhắc tới.”
Du Chiêu thầm giật mình, trên mặt dù vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh nhưng lại không nói lên lời. Đúng lúc này tiếng chuông di động lại vang lên.
“Xin lỗi, có lẽ là khách hàng nhắn tin… Cháu xin phép xem một chút.”
Du Chiêu ho khan hai tiếng, lúng túng cầm di động lên xem, là Hoa Thì gửi tin nhắn tới: ‘Sao rồi? Vào việc chưa? Kích thích không?’.
Hết chương 10.
Editor: Tùy Tiện
-3 Comments-
Ngày đầu đi gặp phụ huynh lỡ mặc đồ lót tình thú :v
thí mịa chưa con 🤣
Chuyện xui rủi ai muốn đâu 🙁