[ĐAM MỸ] ẢNH ĐẾ ĐẦU ÓC HỎNG MẤT RỒI! – CHƯƠNG 1
CHƯƠNG 1.
1.
Ảnh đế từ sofa đứng lên, đối diện hắn là bác sĩ tâm lý đã thu thập xong đồ đạc, chuẩn bị rời đi.
Tivi trong phòng khách đang phát lại trailer quảng cáo bộ phim điện ảnh mới của hắn. Đây là bộ phim đầu tiên hắn tham gia sau 3 năm trở lại.
Tủ kính bên cạnh bày chiếc cup hắn nhận giải ảnh đế năm 25 tuổi, đến giờ hắn đã tròn ba mươi, toàn bộ giới giải trí đều đang suy đoán liệu hắn còn cơ hội vươn tới đỉnh cao này lần nữa hay không.
Ảnh đế mặc áo ngủ rộng rãi, tiễn bác sĩ tâm lý tới tận cửa.
Bác sĩ tâm lý nói: “Tình huống của anh hiện tại đã ổn định, sau này không cần khám định kì, có việc gì tìm tôi là được.”
“Cảm ơn”. Ảnh đế mỉm cười nói, hắn trước giờ đều khiêm tốn hòa nhã, cũng chưa từng giả vờ làm cao.
Bác sĩ tâm lý từ trong túi áo khoác lấy một chiếc đồng hồ đeo tay đưa cho hắn: “Đây là lần trước anh đánh rơi trước phòng khám.”
Ảnh đế cúi đầu, mờ mịt nhìn đồng hồ đeo tay, nói: “Tôi không nhớ rõ.”
2.
Buổi tối ảnh đế tham dự một buổi dạ tiệc.
Xuất hiện lại trước màn ảnh sau ba năm, đây đúng là màn thảm đỏ tiêu điểm của hắn.
Hắn mặc âu phục màu đen hoa lệ, vừa vặn trung hòa với tư thái kiên cường. Thời điểm hắn đi thảm đỏ, tất cả máy quay lớn nhỏ đều hướng về hắn.
Hoạt động tới chín giờ mới kết thúc, ảnh đế vọi vàng tiến vào xe, liền thấy sắc mặt trợ lý không đúng lắm.
“Làm sao vậy?” Ảnh đế hỏi
Trợ lý cẩn thận đem điện thoại di động cho hắn, nói: “Nhung ca, anh xem xong cũng đừng nóng giận a.”
3.
Tên của ảnh đế chễm trệ trên đầu đề.
Không phải vì hoạt động thảm đỏ ngày hôm nay, mà bởi tin tức “tình yêu được hấp thụ ánh sáng”.
Một giờ trước, một tiểu minh tinh tuyến mười tám (không nổi tiếng) trên weibo đăng một tấm hình hai người nắm tay nhau.
Là bàn tay của hai người đàn ông.
Mà một trong đó mang vòng tay làm từ sợi tơ đỏ, mặt trên rõ ràng có thể thấy được khắc hai chữ “LR”.
Đây là tên viết tắt của ảnh đế.
Ảnh đế gọi điện thoại cho người đại diện: “Người đăng bức ảnh đã liên lạc rồi sao?”
“Đã liên lạc, chúng ta sẽ đem sự tình đè xuống, cậu đừng bận tâm.”
“Không cần, tôi muốn gặp cậu ta một chút.”
Người đại diện vốn bị chuyện này làm phiền, nghe được câu này liền nổ tung tại chỗ.
“Có cái gì tốt mà nhìn? Không phải là muốn mượn tên tuổi cậu để đánh bóng thì chính là đối thủ cạnh tranh muốn làm khó dễ, chẳng lẽ bức ảnh kia còn là hàng thật?”
“Người trong ảnh đúng là tôi.”
Ảnh đế không chút gợn sóng nói.
4.
Người đại diện giúp ảnh đế liên lạc tiểu minh tinh, muốn giữa trưa ngày thứ hai gặp mặt.
Dung mạo tiểu minh tinh rất ưa nhìn, thanh thuần trong sáng, trên người vẫn mang theo hơi thở học sinh, vừa thấy ảnh để liền sốt sắng uống vài ngụm trà.
Ảnh đế ngồi đối diện, mở miệng liền hỏi: “Một người khác trong hình chính là cậu?”
Tiểu minh tinh ngây ngẩn cả người: “Anh không nhớ rõ?”
“Xin lỗi. Tôi bị mất trí nhớ, không nhớ rõ cậu là ai.” Ảnh đế nói
Tiểu minh tinh chần chờ, chốc lát liền mở miệng nói: “Không sao, em có thể giúp anh nhớ lại.”
Vừa nói vừa cầm tay ảnh đế.
5.
Sau khi trở về ảnh đế gọi cho người đại diện, nói: “Chuyện bức ảnh chị không cần để ý, cũng không cần làm sáng tỏ.”
Người đại diện nổi khùng: “Lương Nhung! Trong ba năm này cậu xảy ra chuyện gì tôi không quản. Hiện tại cậu vất vả quay trở lại, danh tiếng rất quan trọng có biết không? Đừng tự tay đập chiêu bài của chính mình.”
Ảnh đế rất kiên nhẫn động viên nàng: “Không thành vấn đề, tôi biết đúng mực.”
Người đại diện hít sâu mấy hơi, hỏi: “Cậu cùng tiểu minh tinh kia thật sự là một đôi?”
Ảnh đế không hề trả lời.
Kí ức ba năm này của hắn đứt đoạn, giống như những miếng vải vụn ghép trên một bức tranh sơn dầu lớn.
Ảnh đế cúp điện thoại, ngồi trên ghế sa-lon nhìn chằm chằm tấm ảnh được tiểu minh tinh công khai trên weibo. Hắn nhìn rất lâu, nỗ lực muốn nhớ lại một đoạn ngắn kí ức, nhưng vẫn là phí công.
Hắn gọi điện cho bác sĩ tâm lý, chuông reo hồi lâu cũng không có ai tiếp.
Ảnh đế cười tự giễu, thật vất cả mới khỏi bệnh, có một số việc nếu đã quên liền quên, không cần bắt đầu lại từ đầu.
Hết chương 1.
Editor: Tùy Tiện
-0 Comment-